- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!
- Chương 64
Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!
Chương 64
Edit: Min
Chỉ là, hiện tại trong lòng Mục Trì có khó chịu như thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật:
——Nhãi con nhà mình từng bị người đoạt xá.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, đem lửa giận trong lòng đè xuống, cuối cùng cũng khôi phục vẻ mặt bình thường: "Cho nên, ngươi như thế nào mà tỉnh lại?"
Người bị đoạt xá thường chỉ có hai kết cục, hồn thể bị đoạt xá giả nuốt chửng, hoặc hồn thể bị trục xuất khỏi thân thể. Bởi vì mất đi thân thể, sẽ không ngừng suy yếu cho đến khi tiêu tán, trừ phi hồn thể của chính chủ đủ cường đại, mới có thể đoạt lại thân thể của mình.
Lúc nhãi con bị đoạt xá còn rất nhỏ, cho dù hồn thể yêu thú so với nhân tu mạnh hơn một chút, thì cũng tuyệt đối không thể chống đỡ đến bây giờ.
Lâm Sơ Vân lắc lắc lỗ tai mèo, ngơ ngác nói: "Ta cũng không biết. . ."
Lúc đó, y đang mua trà sữa một cách bình thường, ly trà sữa kia cũng không thể nào là thiết bị truyền tống gì, vừa cầm ly trà sữa đã bị truyền tống trở lại.
"Sư tôn tỉnh lại từ khi nào?" Phong Hề Hành ở một bên đột nhiên mở miệng hỏi.
Lâm Sơ Vân mím môi, theo thói quen chột dạ mà chớp mắt một cái, mới mở miệng nói: "Trước khi đưa trà không lâu, vừa mở mắt ra thì ly trà kia đã ở trong tay ta. Ngay từ đầu ta không biết ly trà kia có độc, chờ ngươi muốn uống mới ý thức được "
Phong Hề Hành như có điều suy nghĩ gật gật đầu, tính như vậy, thời gian sư tôn tỉnh lại cũng xấp xỉ lúc hắn trọng sinh.
"Sau khi uống hóa hồn tán thì sao?" Mục Trì lại một lần nữa cắt đứt cuộc đối thoại của hai người kia, thậm chí còn đưa tay túm lấy Lâm Sơ Vân vốn đang ngồi giữa hắn và Phong Hề Hành, chuyển sang ghế của hắn, còn hắn thì ngồi ở vị trí lúc trước của Lâm Sơ Vân.
Chóp đuôi đột nhiên mất đi cổ tay có thể quấn lấy, bất mãn phất qua vẫy lại hai lần, nhưng đối diện với vẻ mặt hơi nghiêm túc của Mục Trì, cái đuôi nhỏ vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
Lâm Sơ Vân câm nín một lúc trước hành động khó hiểu của ca ca, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục giải thích: "Sau đó, ta liền hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì biến thành hình thú, giống như...... Khi đó trong cơ thể cũng đã không còn Nguyên Anh "
Nói đến đây, Lâm Sơ Vân lướt qua Mục Trì nhìn thoáng Phong Hề Hành. Y lúc ấy bởi vì vấn đề linh lực trong cơ thể còn ngất đi một lần, là Phong Hề Hành dò xét khí hải của y.
Phong Hề Hành gật gật đầu, xác nhận lời nói của Lâm Sơ Vân.
Mục Trì có một loại xúc động muốn hóa thành nguyên hình, đem nhãi con nhà mình hoàn toàn chặn ở dưới thân. Hắn ho nhẹ một tiếng, đưa tay ấn Tiểu Sơ Vân trở lại ghế, nghiêng người chặn tầm mắt hai người.
"Có một khả năng có thể giải thích tình huống hiện tại." Mục Trì nói.
"Lúc ngươi uống hóa hồn tán, rất có thể đã tiêu diệt một hồn thể khác trong cơ thể ngươi, bởi vì Nguyên Anh trong cơ thể vốn thuộc về người kia, cho nên bị hóa hồn tán cùng nhau hóa rớt."
Lâm Sơ Vân chớp chớp mắt, không nghĩ tới còn có khả năng như vậy, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không đúng: "Nhưng mà không có Nguyên Anh, vì sao linh lực của ta vẫn là Nguyên Anh kỳ?"
Chẳng phải là Trúc Cơ kỳ, rồi lại Kết Đan, sau đó một lần nữa hóa Anh sao?
"Linh lực tất nhiên là sẽ không thay đổi." Mục Trì bất đắc dĩ, "Yêu đan của Bạch Nam Y đã sớm bị đánh nát, nhưng nhìn hắn không giống đại yêu Xuất Khiếu kỳ sao?"
Lâm Sơ Vân không khỏi sửng sốt: "Yêu đan của Bạch thúc vỡ vụn?!"
Mục Trì không ngờ Lâm Sơ Vân lại không biết chuyện này, không khỏi ho nhẹ một tiếng, vội vàng chuyển đề tài:"Cho nên, ngươi trước tiên phải ngưng tụ Nguyên Anh một lần nữa, như vậy linh lực trong cơ thể ngươi mới không ảnh hưởng đến hóa hình."
Lâm Sơ Vân không khỏi khổ sở, con đường hóa hình này của y cũng không khỏi quá gập ghềnh đi. Nhưng mặc kệ như thế nào, vì hóa hình, y vẫn phải cố gắng tu luyện.
Mấy ngày sau đó, không khí trong Chỉ Thành rõ ràng căng thẳng hơn rất nhiều. Chuyện Bạch Nam Y được người cứu đi, đã nhanh chóng lan truyền giữa đám thủ vệ.
Sau khi xác định Bạch Nam Y quả nhiên ở trong thành, thái độ của những thủ vệ này rõ ràng ngang ngược hơn rất nhiều. Thỉnh thoảng Lâm Sơ Vân hóa thành mèo con ở bên ngoài tìm hiểu tin tức, còn nhìn thấy từng đội thủ vệ đang lục soát từng nhà.
Bất quá, những thủ vệ này cũng có vẻ kiêng kỵ thành chủ Chỉ Thành, cho nên tuy rằng điều tra, nhưng cũng không dám làm khó cư dân trong thành.
Lâm Sơ Vân trong lòng âm thầm tính toán, dựa theo tốc độ tìm kiếm của những thủ vệ này, ước chừng trong thành đã lục soát gần hết, hiện tại chỉ còn lại điện thành chủ bọn họ còn không cách nào tiến vào. Mà mấy ngày nay, thủ vệ xung quanh điện thành chủ cũng tăng lên rất nhiều.
Chỉ sợ nhiều nhất là ba ngày nữa, những người này sẽ mạnh mẽ đột phá kết giới của điện thành chủ.
"Bạch thúc thúc thế nào rồi?" Sau khi tiểu hắc miêu từ bên ngoài chạy trở về, liền đi thẳng đến phòng Bạch Nam Y.
Khí sắc của bạch hồ trên giường rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều, miệng vết thương đã bắt đầu đóng vảy, bộ lông trắng như tuyết cũng so với mấy ngày trước sáng bóng hơn. Tiểu hắc miêu thật cẩn thận dùng chóp mũi dò dò bạch hồ, cảm giác được mùi máu tươi trên người gã so với lúc trước nhạt đi rất nhiều, mới có chút yên tâm lắc lắc chóp đuôi.
"Sắp rồi." Phượng Ngũ mấy ngày nay hầu như không nhắm mắt, chỉ sợ mình vừa quay đầu lại, Bạch Nam Y sẽ chết, "Phỏng chừng ngày mai có thể tỉnh lại."
Cũng không biết vì cái gì, khát vọng sống sót lần này của Bạch Nam Y rất mạnh, tốc độ khôi phục so với lần trước gã trọng thương còn nhanh hơn nhiều.
Nghe vậy, tiểu hắc miêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghĩ đến tình huống bên ngoài, y lại nhịn không được phiền não vẫy đuôi.
"Đồ đệ của ngươi đâu?" Phượng Ngũ luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, suy nghĩ nửa ngày mới biết, Phong Hề Hành vẫn đi theo bên cạnh Lâm Sơ Vân lại không thấy đâu.
Tiểu hắc miêu bất đắc dĩ thở dài: "Bị ca ca gọi đi luận bàn."
Cũng không biết tại sao, cữu cữu thích chỉ điểm tiểu đồ đệ, ca ca cũng thích luận bàn với tiểu đồ đệ? Chẳng lẽ, bọn họ đều phát hiện tiểu đồ đệ có thiên phú dị bẩm, cho nên, muốn giúp tiểu đồ đệ tăng lên thực lực sao?
Hai người đang nói chuyện thì Phong Hề Hành và Mục Trì từ bên ngoài đi vào, tiểu hắc miêu nhanh chóng nhảy đến trong ngực Phong Hề Hành, trên dưới ngửi một vòng, xác định tiểu đồ đệ không bị thương, liền an phận nằm sấp vào trong ngực Phong Hề Hành.
Trong lòng Phong Hề Hành không khỏi bất lực thở dài, sư tôn hình như đã quên mình từng thổ lộ với y.
Có điều, tiểu hắc miêu nằm chưa được bao lâu, đã bị Mục Trì kéo ra khỏi ngực tiểu đồ đệ, rồi ôm vào lòng. Tiểu hắc miêu ra sức phản kháng, kết quả bị một đầu ngón tay của Mục Trì trấn áp, chỉ có thể buồn bực lạch cạch đuôi.
"Tình huống bên ngoài thế nào?" Mục Trì tương đối thuần thục chuyển đổi đề tài.
Quả nhiên, tiểu hắc miêu vốn nóng nảy trong nháy mắt bị dời đi lực chú ý, cái đuôi cũng an tĩnh lại: "Không tốt lắm, hôm nay thủ vệ ngoài điện thành chủ so với ngày hôm qua nhiều hơn gấp đôi, cửa sau cũng có thủ vệ tuần tra."
Nếu không phải y phản ứng nhanh, thiếu chút nữa đều bị phát hiện.
Nói đến đây, tiểu hắc miêu ngẩng đầu nhìn Mục Trì: "Ca ca, ngươi muốn đi cùng chúng ta không?"
Đợi đến khi Bạch Nam Y tỉnh lại, bọn họ nhất định phải rời khỏi Chỉ Thành, nếu không, vạn nhất Yêu Chủ đương nhiệm tự mình đến bắt người, bọn họ căn bản đánh không lại.
Nhưng mà, Mục Trì nghe vậy lại lắc đầu: "Ta sẽ ở lại."
Tiểu hắc miêu có chút nôn nóng đứng lên, vội vàng xoay hai vòng: "Thế nhưng, nhỡ Yêu Chủ động thủ với ngươi thì làm sao bây giờ?"
Mục Trì nhìn tiểu hắc miêu xoay quanh trong ngực, trong mắt hiện lên vài phần ý cười. Hắn đưa tay sờ sờ đầu tiểu hắc miêu, trấn an nói: "Yên tâm đi, Yêu Chủ đương nhiệm là người rất để ý thanh danh, trước khi có đủ bằng chứng, gã không dám xuống tay với ta."
Với tư cách là thành chủ Chỉ Thành, danh vọng của Mục Trì trong Yêu giới rất cao. Thậm chí có thể nói, nếu không có hắn thì bán yêu cũng không có được địa vị như hiện tại. Cho nên, Yêu Chủ không có lý do chính đáng, sẽ không dám dễ dàng xuống tay với hắn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cho đến bây giờ, điện thành chủ cũng chỉ bị vây quanh, chứ không có cưỡng chế lục soát.
"Cái này, như vậy sao......." Tiểu hắc miêu nghe vậy có chút mất mát rũ tai xuống, kỳ thật trong lòng y hy vọng Mục Trì có thể đi cùng, nhưng y cũng biết, Mục Trì không có khả năng mặc kệ con dân trong thành này.
Thấy tâm tình tiểu hắc miêu có chút ủ rũ, mấy người trong phòng không khỏi đau lòng. Đúng vào lúc này, trong phòng vang lên một thanh âm mỉm cười: "Ai lại chọc Tiểu Sơ Vân chúng ta thương tâm?"
Chóp tai tiểu hắc miêu lập tức dựng đứng, đôi mắt mèo xanh biếc mở to, y nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía giường, chỉ thấy bạch hồ trên giường không biết từ khi nào đã mở mắt ra, còn mang theo vài phần ý cười nhìn y.
Bạch hồ tuy rằng nằm ghé trên giường không nhúc nhích, nhưng đuôi hồ tương đối thuần thục dò xét lại đây, trực tiếp đem tiểu hắc miêu từ trong ngực Mục Trì cuốn đi, thậm chí còn cố ý vô tình vỗ lên người Mục Trì một cái.
Lực đạo này tuy rằng cũng không tính là quá nặng, nhưng Mục Trì vẫn bị chụp kêu lên một tiếng đau đớn. Hắn xoa xoa ngực, không khỏi bất đắc dĩ kéo kéo khóe môi, Bạch Nam Y này thật sự rất quan tâm đến nhãi con nhà mình, hắn mới vừa mới làm cho nhãi con khổ sở một chút, tên này liền tới báo thù cho nhãi con.
"Bạch thúc, ngài không sao chứ!" Tiểu hắc miêu ngoan ngoãn để cho cái đuôi hồ cuốn mình qua, chờ đến lúc đáp xuống người bạch hồ, lại như thế nào cũng không chịu giẫm lên người gã, mà là ngoan ngoãn đứng ở một bên, cái đuôi phía sau lắc tới lắc lui.
Bạch hồ bật cười, dùng chóp mũi đẩy đáp xuống lên người mình: "Không có việc gì, Bạch thúc thúc không yếu như vậy."
Lúc này, tiểu hắc miêu mới thật cẩn thận giẫm lên người bạch hồ, nhưng y không đυ.ng tới vết thương của bạch hồ, mà là yên lặng nằm sấp bên cạnh bạch hồ, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm người ta như trước: "Bạch thúc thúc?"
"Yên tâm đi, tên này khẳng định không có việc gì." Phượng Ngũ thấy tiểu hắc miêu thân cận bạch hồ như vậy, trong lòng thoáng có chút ghen tuông.
Hắn cũng có lông...... Có linh vũ, tuy rằng sờ lên không có nhung nhung như hồ ly, nhưng cũng rất thoải mái, vì sao tiểu hắc miêu lại không thích cọ cọ hắn.
Bạch Nam Y không phủ nhận lời nói của Phượng Ngũ, gã nhẹ nhàng cọ cọ tiểu hắc miêu, xác định tiểu hắc miêu chưa từng bị thương, đuôi hồ phía sau mới hài lòng vung hai cái, rồi nâng đuôi đưa đến trước người tiểu hắc miêu, Bạch Nam Y mỉm cười hỏi: "Có muốn chơi một hồi không?"
Tiểu hắc miêu thèm muốn nhìn cái đuôi nhung to lớn, nghĩ đến xúc cảm mềm mại của nó, đệm móng không nhịn được giẫm giẫm xuống giường, nhưng cuối cùng y vẫn cự tuyệt. Dù sao vết thương trên người Bạch Nam Y còn chưa khỏi, vạn nhất y không cẩn thận đυ.ng phải vết thương thì làm sao bây giờ.
Thấy thế, bạch hồ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi cái đuôi, gã đứng dậy trên giường, cúi đầu nhìn từng mảng lông trọc trên người mình, biết đây nhất định là kiệt tác của Phượng Ngũ, sau khi lắc lắc đầu, liền xoay người hóa thành hình người.
May mắn thay, Bạch Nam Y sau khi biến thành hình người cũng không có nhiều thay đổi.
Khom lưng ôm tiểu hắc miêu vào trong ngực, thuần thục vuốt lông cho tiểu hắc miêu, ánh mắt Bạch Nam Y mới nhìn về phía mọi người. Gã đảo qua Phượng Ngũ và Phong Hề Hành một lượt, cuối cùng dừng ở trên người Mục Trì, khi nhìn thấy bộ dáng Mục Trì, Bạch Nam Y rõ ràng nhíu nhíu mày.
Kỳ thật, gã vừa mới tỉnh lại không bao lâu, mơ hồ nghe được tiểu hắc miêu tựa hồ đang hỏi người này có muốn đi cùng bọn họ hay không, kết quả lại bị người này cự tuyệt.
"Ngươi là ai?" Bạch Nam Y lạnh lùng hỏi.
Tiểu hắc miêu trong lòng lập tức ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc. Y vốn tưởng rằng Bạch thúc thúc cùng ca ca là quen biết lẫn nhau, chẳng lẽ Bạch thúc thúc cũng quên ca ca của y sao?
Mục Trì cũng không kinh ngạc, thậm chí còn rất bình tĩnh, chỉ tiếc hắn còn chưa kịp nói chuyện, ngoài cửa cũng đã vọt vào một con Huyền Minh Điểu màu đen.
Huyền Minh ngay cả ý tứ hóa hình người cũng không có, trực tiếp đứng ở đỉnh đầu Bạch Nam Y, cúi đầu hung hăng mổ Bạch Nam Y một cái: "Phản đồ, mau nói cho ta, thiếu chủ ở đâu?!"
Bạch Nam Y sững sờ hai giây, một cái đuôi hồ ly từ phía sau phóng ra, tát Huyền Minh vào tường một cách không thương tiếc. Gã quay đầu nhìn Phượng Ngũ đang xem kịch ở một bên, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nói cho hắn biết?"
Gã mới tỉnh lại không bao lâu, Huyền Minh làm sao có thể nhanh như vậy liền biết, nhất định là có người mật báo.
Phượng Ngũ hiếm khi nhìn thấy Bạch Nam Y bị ăn mệt, cười tủm tỉm gật gật đầu: "Đương nhiên, Huyền Minh tiên sinh rất quan tâm đến tình huống của Bạch tiên sinh. Ngài tỉnh lại là chuyện lớn như vậy, làm sao có thể không nói cho Huyền Minh tiên sinh đây."
Huống chi, không nói cho Huyền Minh biết, hắn làm sao có thể xem trò vui.
Bạch Nam Y bất đắc dĩ, nhưng gã cũng biết mình lại bị thương nặng, đã chọc giận con phượng hoàng lòng dạ hẹp hòi này, nếu còn dám nói nhiều, chỉ sợ đuôi của gã sẽ bị phượng hoả thiêu đốt. .
Huyền Minh cố gắng hết sức để xé mình khỏi bức tường, nhưng đột nhiên mất đi sức lực, lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, cuối cùng đập vào chiếc bàn bên cạnh, giống như một con chim chết.
"Khụ......" Tiểu hắc miêu nhanh chóng chui đầu vào trong ngực Bạch Nam Y, chỉ chừa lại đôi tai nhỏ đang rung rung, chứng tỏ một cục bột đen nào đó đang cười khúc khích.
Huyền Minh đầu óc choáng váng hóa thành hình người, nhìn thấy tiểu hắc miêu kia đang cười hắn, không khỏi có chụt thẹn quá hóa giận uy hϊếp nói: "Không, không được cười! Còn cười, bổn đại gia liền ăn ngươi!"
Bạch Nam Y mặc dù biết Huyền Minh chỉ tuỳ tiện nói, nhưng vẫn có chút khó chịu nhíu nhíu mày. Gã nhẹ nhàng xoa xoa vành tai tiểu hắc miêu, thấy tiểu hắc miêu không có bị hắn dọa sợ, mới không có thật sự động thủ giáo huấn con chim ngu xuẩn này một chút, để cho hắn biết, cái gì gọi là họa từ miệng ra.
Mặc dù không có động thủ, nhưng gã lại nhìn Huyền Minh bằng ánh mắt lạnh lùng. Huyền Minh thấy vậy cũng không khỏi có chút xấu hổ. Nếu như Bạch Nam Y thật sự ra tay, tám trăm hắn cũng không đủ cho Bạch Nam Y đánh một chút.
"Ngươi mau nói, thiếu chủ đang ở đâu?!" Huyền Minh nhanh chóng nhảy đề tài trở lại ban đầu.
Bạch Nam Y không nói gì nhìn Huyền Minh, gã biết tên này rất ít khi xuất hiện ở yêu điện, bình thường đều là ở bên ngoài chạy loạn khắp nơi. Nhưng gã thật sự không nghĩ tới, tên này cư nhiên ngay cả bộ dáng thiếu chủ cũng không nhớ rõ.
Cho dù không nhớ rõ bộ dáng thiếu chủ thì cũng nên nhớ rõ bộ dáng của Yêu Chủ đi, thiếu chủ nhìn rất giống Yêu Chủ.
Thấy Bạch Nam Y vẫn không nói lời nào, Huyền Minh cau mày, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không phải là lừa gạt ta chứ!"
Cố ý lừa gạt hắn nói mình biết tung tích thiếu chủ, làm cho hắn không thể không liều mạng đi cứu tên phản đồ này, còn bị túm mất ba sợi lông!
Bạch Nam Y không để ý tới con chim ngu xuẩn này, mà cúi đầu nhìn về phía con mèo đen trong ngực.
Tiểu hắc miêu chớp chớp mắt với gã, nhưng thật ra không có phản đối ý tứ. Kỳ thật, ngay từ đầu y tính toán muốn thẳng thắn thân phận, là Huyền Minh kia ghét bỏ y hình thể nhỏ bé, còn nói y tuyệt đối không có khả năng là thiếu chủ.
"Ngươi nhìn con tiểu hắc miêu kia làm gì?" Huyền Minh còn chưa ý thức được chân tướng sự tình, hiện tại trong lòng hắn tràn đầy hoài nghi, Bạch Nam Y rốt cuộc có biết tung tích thiếu chủ hay không.
Tiểu hắc miêu từ trong ngực Bạch Nam Y nhảy ra, hóa thành hình người đứng ở một bên. Y theo bản năng thẳng lưng, vành tai trên đỉnh đầu bởi vì khẩn trương mà có chút run rẩy: "Ta là Lâm Sơ Vân."
Huyền Minh mờ mịt, không rõ vì sao y đột nhiên bắt đầu tự giới thiệu: "Ta biết......"
"Mục Áo là cha ta, mẹ ta là Lâm Giang Nguyệt." Lâm Sơ Vân ho nhẹ một tiếng, "Cho nên..... Ta chính là thiếu chủ mà ngươi muốn tìm."
Huyền Minh ngây dại, cả người phảng phất như hóa đá, trong đầu không ngừng vang vọng một câu——
Ta chính là thiếu chủ mà ngươi muốn tìm......
Thiếu chủ mà ngươi muốn tìm......
Thiếu chủ......
Hồi tưởng lại những lời từng nói trước kia, Huyền Minh chỉ muốn lập tức ngất đi. Hắn không chỉ ghét bỏ thiếu chủ nhà mình có thể hình nhỏ, mà còn tuyên bố muốn ăn hết thiếu chủ. Hắn, hắn vốn không có cái đuôi lông xù, lần này thiếu chủ càng không có khả năng thích hắn! !
"Không, không đúng." Huyền Minh cố gắng phục hồi tinh thần từ trong khϊếp sợ, hắn nhìn Lâm Sơ Vân, lại nhìn Mục Trì, "Ngươi là thiếu chủ, vậy hắn là ai "
Lâm Sơ Vân khó hiểu nhìn tên này: "Là ca ca của ta."
"Ca ca?" Bạch Nam Y ở phía sau không khỏi thắc mắc, ánh mắt rơi vào Mục Trì trên người, tràn đầy nghi hoặc, "Ngài đang nói cái gì vậy?"
Lâm Sơ Vân ý thức được có cái gì đó vượt qua nhận thức của mình. Y mờ mịt nhìn về phía Mục Trì, lại nhận được một nụ cười trấn an từ đối phương. Trong lòng y yên ổn một chút, quay đầu nhìn Bạch Nam Y, mở miệng giải thích: "Hắn tên là Mục Trì, là thành chủ Chỉ Thành, cũng là ca ca ruột của ta."
"Nhưng yêu điện chỉ có một thiếu chủ." Vẻ mặt Bạch Nam Y trở nên nghiêm túc, nhìn hai khuôn mặt giống nhau của Mục Trì và Lâm Sơ Vân, "Ngài làm sao có thể có ca ca?"
Lần này đổi thành Lâm Sơ Vân ngây dại, y ngơ ngác nhìn Mục Trì, tựa hồ nghe không hiểu Bạch Nam Y nói cái gì.
Mục Trì bị mấy người nhìn chằm chằm, cũng không có nửa điểm chột dạ, đi tới trước mặt Lâm Sơ Vân, đưa tay sờ sờ vành tai Lâm Sơ Vân: "Nhãi con cảm thấy ta là kẻ lừa đảo sao?"
Lâm Sơ Vân trầm mặc một lúc lâu, sau đó yên lặng lắc đầu. Mặc dù lúc đầu đối với Mục Trì không có cảm giác quen thuộc gì, nhưng mấy ngày nay ở chung, y có thể cảm nhận được đáy lòng mình có ỷ lại cùng tín nhiệm đối với Mục Trì.
Còn có bộ dáng Mục Trì sau khi biến thành thú hình...
Lâm Sơ Vân ngẩng đầu, nghiêm túc mở miệng: "Ta tin tưởng ngươi là ca ca."
Mục Trì khẽ mỉm cười, xoa nhẹ đôi tai mèo của Lâm Sơ Vân, sau khi bị cái đuôi chụp bay, mới đứng lên nhìn phía Bạch Nam Y, hơi nhướng mày nói: "Yêu điện đích xác chỉ có một thiếu chủ."
Sắc mặt Lâm Sơ Vân còn chưa thay đổi, chợt nghe mục Trì tiếp tục nói: "Bởi vì một thiếu chủ khác đã "chết" ở 500 năm trước."
"...... A?" Lâm Sơ Vân mờ mịt, "Đã chết?"
Bạch Nam Y nghe vậy nhíu mày, Yêu Chủ đời trước kế vị là ở 500 năm trước, nhưng gã lại là từ 400 năm trước mới bắt đầu đi theo Yêu Chủ tiền nhiệm.
"Chờ một chút, hình như ta có nghe người ta nói qua." Huyền Minh đột nhiên mở miệng nói, "Yêu Chủ trước khi kế vị, từng có một đứa con, nhưng không biết vì sao đứa bé đó lại biến mất."
Đây là một trong những lần hiếm hoi hắn trở lại yêu điện, nghe một vị lão giả nói, chẳng qua lão giả kia nói rất mơ hồ, cho nên hắn cũng chỉ nghe qua một chút.
Bạch Nam Y không khỏi giật mình, nhìn Mục Trì.
Mục Trì khẽ gật đầu thừa nhận: "Ta chính là đứa bé đó."
Về phần vì sao Yêu Chủ lại tuyên bố với bên ngoài là hắn đã chết, hắn làm sao lại trở thành thành chủ của Chỉ Thành, Mục Trì một chút cũng không tiết lộ.
Bạch Nam Y hơi híp mắt, cũng không định dễ dàng tin hắn như vậy, hỏi: "Làm sao chứng minh lời ngươi nói là thật?"
"Ta tại sao phải chứng minh?" Mục Trì cười nhạt, "Ngươi tin hay không liên quan gì đến ta, chỉ cần nhãi con tin ta là đủ rồi."
Sắc mặt Bạch Nam Y trầm xuống, rõ ràng còn bị thương, nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác được áp chế khó có thể thừa nhận. Chẳng qua loại áp chế này đối với Mục Trì cũng không đáng nhắc tới, hắn khẽ mỉm cười: "Bổn thành chủ còn có việc phải bận, mấy vị nếu không có chuyện gì khác, ta liền rời đi trước."
Nói xong, Mục Trì nhẹ nhàng vỗ vỗ Lâm Sơ Vân còn đang đờ đẫn ở một bên, rồi tự mình bước ra cửa.
Gian phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh, Huyền Minh nhìn nhìn Bạch Nam Y rõ ràng đang nổi cơn thịnh nộ, rụt cổ, nói "Ta ra ngoài tìm hiểu tình hình", rồi nhanh chóng chuồn đi.
Lâm Sơ Vân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Nam Y tức giận như vậy, đứng im tại chỗ, hai tai cụp xuống, giống như đã làm sai chuyện gì.
Bạch Nam Y thấy bộ dáng này của y, nào còn có thể tiếp tục lạnh mặt, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ở trên giường một lần nữa hóa thành bạch hồ, dùng đuôi cuốn Tiểu Lâm Sơ Vân lên người mình.
"Bạch thúc thúc?" Lâm Sơ Vân ngoan ngoãn ngồi bên giường, nhỏ giọng mở miệng hỏi, "Ngài không tức giận nữa?"
"Đương nhiên tức giận." Bạch Nam Y trợn tròn mắt, gã còn chưa bị người khác qua mặt như vậy.
Nhưng dù có tức giận đến đâu, gã cũng không đành lòng hù dọa Lâm Sơ Vân. Huống chi, gã cùng người nọ đều là yêu thú Xuất Khiếu kỳ, mà gã hiện tại là bị trọng thương, nếu là thật sự động thủ, chịu thiệt vẫn là chính mình.
Là Hồ tộc nổi tiếng xảo trá, Bạch Nam Y sao có thể làm chuyện không lý trí như vậy.
Chờ vết thương của gã khỏi hẳn, nhìn xem gã có dạy cho tiểu tử thúi kia một bài học không.
Bạch hồ khó chịu lắc lắc đuôi, hừ lạnh một tiếng.
..................
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!
- Chương 64