Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Min

Cố Cảnh Sơn chắp tay sau lưng đứng trên đỉnh chủ phong, nhìn cấm địa xa xa bị lôi vân bao phủ, lông mày nhíu chặt, phía sau truyền đến tiếng bước chân, đầu cũng không quay lại.

"Vẫn chưa có động tĩnh gì sao?" Đạm Ly đi đến bên cạnh Cố Cảnh Sơn, nhìn phiến lôi vân, trong ánh mắt cũng tràn đầy lo lắng.

Một tháng trước, trên không trung cấm địa xuất hiện lôi vân, sau đó không còn động tĩnh gì khác. Lôi vân kia chỉ dừng lại ở trên không trung, không hề hạ xuống, giống như là đang ẩn ẩn tích tụ cái gì đó.

Đệ tử trong tông cũng không biết đó là chỗ nào, chỉ biết Phương tiên tôn đang bế quan ở đấy. Chính vì vậy, bầu không khí bên trong Điểm Tinh tông cũng càng ngày càng nặng nề.

Tuy rằng Phương tiên tôn đã bế quan nhiều năm, bình thường đều là Cố Cảnh Sơn làm quyền chưởng môn xử lý sự vụ. Nhưng Phương tiên tôn ở trong lòng đệ tử tông môn đại biểu ý nghĩa chung quy là bất đồng. Nếu Phương tiên tôn thật sự độ kiếp thất bại.........

Mỗi đệ tử đều không muốn điều đó xảy ra.

"Ngươi cũng đừng quá lo lắng." Đạm Ly nhìn về phía Cố Cảnh Sơn, khuyên nhủ.

Từ một tháng trước lôi vân xuất hiện, Cố Cảnh Sơn vẫn luôn ở chủ phong, nửa bước cũng không rời đi.

Cố Cảnh Sơn không nhúc nhích, ánh mắt vẫn dừng ở phiến lôi vân. Hắn không có đem nội dung nói chuyện lần trước cùng sư tôn, nói cho mấy vị sư đệ nghe. Cho dù nói, cũng chỉ là tăng thêm lo lắng cho bọn họ mà thôi.

Nhưng dù nghĩ thế nào, hắn cũng cảm thấy sư tôn đã sớm có dự cảm, cho nên mới đột nhiên nói ra câu nói kia.

Thấy mình khuyên không được, Đạm Ly thở dài, nói ra một chuyện khác: "Đại hội đệ tử còn 5 ngày nữa bắt đầu, báo danh đệ tử các phong đã kết thúc."

Đại hội đệ tử được tổ chức ba năm một lần, chỉ cần là từ Trúc Cơ kỳ và dưới Nguyên Anh kỳ là đều có thể tham gia. Nhưng đăng ký này đều là tự nguyện, nếu không muốn cũng sẽ không ép buộc.

Vốn đây là việc Cố Cảnh Sơn xử lý, nhưng hiện tại, trong lòng Cố Cảnh Sơn tràn đầy lôi vân, hoàn toàn không có tâm tư đi quản chuyện khác. Dựa theo bối phận mà nói, hẳn là Nhị sư tỷ của Linh Thủy phong xử lý, nhưng Nhị sư tỷ gần đây lại bế quan, Đạm Ly làm lão Tam chỉ đành ra tay xử lý sự vụ.

Cố Cảnh Sơn nghe vậy, khẽ gật đầu: "Làm phiền sư đệ."

Đạm Ly không nói nhiều lời, thấy Cố Cảnh Sơn không có ý mở miệng nữa, tự mình rời đi trước.

Hắn hiện tại không chỉ phụ trách chuyện đại hội đệ tử, còn phải xử lý sự vụ của Linh Dược phong. Hơn nữa, mấy ngày trước chuyện quản sự tiền nhiệm của Linh Hoả phong khấu trừ linh thạch đệ tử cũng báo lên chỗ hắn. Đạm Ly mấy ngày nay bận rộn đến đầu óc choáng váng.



Linh Vân phong.

Phong Hề Hành nhìn tiểu hắc miêu ngồi xổm ở góc giường đưa lưng về phía mình, mặt mày mang theo một tia bất đắc dĩ: "Sư tôn, đừng tức giận nữa."

Tiểu hắc miêu không nhúc nhích, ngay cả đuôi cũng bị móng vuốt đè lại, không cho phép đầu hàng địch nhân.

"Sư tôn, Hề Hành thật sự không yên tâm." Phong Hề Hành thở dài, ngữ khí tràn đầy lo lắng, "Sư tôn hiện tại còn không thể khống chế hóa hình. Nếu gặp phải việc gấp cần ra mặt thì làm sao bây giờ?"

Chóp tai tiểu hắc miêu giật giật, nghiêng về phía sau thăm dò.

Thấy Lâm Sơ Vân có chút dao động, Phong Hề Hành lại bỏ thêm một chút lực độ, giọng nói rất sa sút: "Sư tôn đang trách Hề Hành xen vào việc của người khác sao?"

Tai mèo đen xoay lại, cái đuôi dưới móng vuốt thừa dịp y không chú ý, lặng lẽ chạy ra, nhanh chóng bay về phía Phong Hề Hành.

"Nếu sư tôn chán ghét Hề Hành, vậy Hề Hành sẽ không phiền sư tôn......"

Phong Hề Hành còn chưa dứt lời, đã thấy tiểu hắc miêu nhanh chóng xoay người, chân trước đặt lên mu bàn tay hắn, rất tức giận mắng vài tiếng: "Meo meo meo!"

—Ngươi dám cho vi sư đi một mình thử xem!

Phong Hề Hành nghe không hiểu lời Lâm Sơ Vân, nhưng có thể hiểu được vẻ mặt của tiểu hắc miêu.

Hắn vốn định lừa Lâm Sơ Vân ra ngoài, tất nhiên không có khả năng cứ như vậy rời đi: "Vậy....... Sư tôn còn tức giận sao?"

Tiểu hắc miêu không vui lại ngồi xổm xuống, chân trước cũng không có thu hồi, mà vẫn đặt ở trên tay Phong Hề Hành.

"Meo......"

—Vi sư không tức giận không được sao.

Lâm Sơ Vân mất hứng vẫy đuôi, thật ra cũng không phải y tức giận, chỉ là có chút phát sầu.

Hai ngày trước Cần Tuyền Phong tới đây một chuyến. Hắn nói, linh kiếm ngày mốt có thể luyện thành, ba ngày sau Phong Hề Hành cần phải đi Linh Phong phong, tự mình dùng linh lực uẩn dưỡng linh kiếm.

Nói cách khác, Phong Hề Hành sẽ ở lại đó trong ba ngày tới, một bước cũng không được rời đi.

Đáng tiếc, Lâm Sơ Vân không thể đi theo Phong Hề Hành, bởi vì thời điểm uẩn dưỡng linh kiếm, nếu có linh lực của người khác trà trộn vào trong đó, linh kiếm nhận chủ sẽ xuất hiện hỗn loạn.

Nhưng Phong Hề Hành cũng không yên tâm để Lâm Sơ Vân một mình ở Linh Vân phong. Dù sao........ Còn có một Bạch Lăng Hàm, tùy thời đều có thể tới tìm Lâm Sơ Vân.

Mặc dù, hắn có thể dùng cấm chế ngăn cản Bạch Lăng Hàm tiến vào phòng trúc, nhưng vạn nhất Bạch Lăng Hàm dùng thủ đoạn gì, đem Lâm Sơ Vân lừa gạt ra ngoài, hắn thiết lập nhiều cấm chế cũng vô dụng. Cuối cùng Phong Hề Hành do dự hồi lâu, quyết định nhờ Phượng Ngũ chiếu cố Lâm Sơ Vân ba ngày.

Lâm Sơ Vân bất mãn cũng không phải do Phong Hề Hành nhờ người khác chiếu cố mình. Dù sao Lâm Sơ Vân cũng biết mình không dám một thân mèo ở chỗ này. Vừa nghĩ đến sau khi Phong Hề Hành rời đi, ban đêm một mình mình nghe tiếng gió grừ grừ bên ngoài, y cũng đã sợ tới mức sắp xù lông.

Câu hỏi cuối cùng: Vì sao lại là Phượng Ngũ, không thể đổi một người sao?!

Nhưng Lâm Sơ Vân cũng biết, vấn đề này trước đó, Phong Hề Hành cũng đã giải thích cho y.

Trong tông môn hiện tại biết y biến thành mèo chỉ có ba người: Cố Cảnh Sơn, Đạm Ly và Phượng Ngũ.

Từ một tháng trước sau khi lôi vân xuất hiện, Cố Cảnh Sơn chưa từng rời khỏi chủ phong, Lâm Sơ Vân tự nhiên cũng không tiện đi làm phiền Đại sư huynh. Mà Đạm Ly trong khoảng thời gian này cũng bận rộn vô cùng, hơn nữa Linh Dược phong có quá nhiều đệ tử. Vạn nhất có ai đi lầm vào phòng Lâm Sơ Vân thì lại thêm rắc rối.

Tính tới tình lui, chỉ có Linh Thú phong của Phượng Ngũ là thích hợp nhất.

Dù sao bên trong đều là yêu thú, cho dù là có thêm một tiểu hắc miêu, cũng sẽ không có người nghĩ tới là Lâm tiên quân. Huống chi, Lâm Sơ Vân nghĩ đến chuyện yêu đan trong cơ thể mình, y đích xác cũng có chút vấn đề muốn hỏi Phượng Ngũ.

Tiểu hắc miêu thở dài tiếp nhận hiện thực.

Vấn đề hiện tại chính là....Phượng Ngũ thật sự sẽ đồng ý để cho y ở lại Linh Thú phong ba ngày sao?

Nhìn ngoài cửa sổ vẫn yên tĩnh như trước, Lâm Sơ Vân tương đối hoài nghi, Phượng Ngũ căn bản sẽ không tới đón y.

Theo ngoài cửa sổ, Lâm Sơ Vân lại nhìn lôi vân ở phía chủ phong, nghĩ đến sư tôn của nguyên chủ, tâm tình y không khỏi nặng nề vài phần.

Trong nguyên thư, Phương Thiên Nguyên cuối cùng độ kiếp thất bại.

Tính ra, thời gian này là cốt truyện bắt đầu diễn biến. Đầu tiên là cấm địa Điểm Tinh tông xuất hiện lôi vân, lôi vân kéo dài hơn một tháng, sau đó cửa vào cấm địa mở ra, Phương Thiên Nguyên hiện thân độ kiếp.

Nhưng mà lôi kiếp phi thăng thật sự là quá mức khủng bố, thiên lôi bổ chín chín tám mươi mốt đạo, một khắc cũng không ngừng nghỉ. Phương Thiên Nguyên miễn cưỡng chống đỡ đến đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng chung quy vẫn là thất bại.

Mọi người vẫn còn ôm hy vọng, nhưng y đã biết kết cục cuối cùng, cảm giác cũng không tốt. Chính vì vậy, một tháng này Lâm Sơ Vân có chút không có tinh thần.

Thậm chí...... Y muốn làm điều gì đó để thay đổi kết thúc.

Nhưng vấn đề là, Phương Thiên Nguyên bây giờ là Độ Kiếp kỳ, độ chính là lôi kiếp phi thăng. Y chỉ là một Nguyên Anh kỳ, phỏng chừng dính một đạo cũng hồn phi phách tán.

Hơn nữa, y cũng không có biện pháp nói cho người khác chuyện này. Lâm Sơ Vân có thể bảo đảm, nếu bây giờ y đi nói cho Cố Cảnh Sơn, Phương Thiên Nguyên độ kiếp thất bại, Cố Cảnh Sơn tuyệt đối sẽ một kiếm bổ y trước.

Lâm Sơ Vân thở dài thật sâu, ánh mắt lo lắng nhìn lôi vân.

Thấy tiểu hắc miêu không còn giận dỗi nữa, Phong Hề Hành mới thở phào nhẹ nhõm. Cái đuôi nhỏ lại lặng lẽ dò xét, quấn quanh cổ tay Phong Hề Hành.

Tay trái của Phong Hề Hành còn đang bị tiểu hắc miêu dùng chân trước đè lên, nhìn móng vuốt trắng nhỏ trên mu bàn tay mình, Phong Hề Hành vụиɠ ŧяộʍ rút tay về, sờ sờ trên móng vuốt trắng nhung nhung.

Sau đó bị lại nó áp chế.

Phong Hề Hành hơi chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn tiểu hắc miêu một cái, phát hiện sư tôn cũng không chú ý tới mình làm cái gì, vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ.

Hắn liền lặng lẽ rút tay ra, nhưng mà lúc này đây, hắn còn chưa kịp sờ móng vuốt, đã bị móng vuốt mèo ấn trở về.

Phong Hề Hành: "..."

Hắn không tin, lại thử vài lần, phát hiện cho dù là vô ý thức, tiểu hắc miêu cũng sẽ nghiêm túc đem tay hắn đặt dưới móng vuốt.

Lần cuối cùng, tựa hồ là bị Phong Hề Hành chọc đến phiền phức, mũi móng vuốt vốn giấu trong đệm móng duỗi ra, rõ ràng là cảnh cáo bàn tay bị đặt dưới móng vuốt nghe lời một chút, nếu không nó sẽ cào.

Đợi đến khi Lâm Sơ Vân phục hồi tinh thần lại, liền phát hiện vẻ mặt tiểu đồ đệ không hiểu sao cười nhìn chân trước của mình. Y theo bản năng thu hồi mũi móng vuốt, lại giấu móng vuốt dưới thân, còn dùng đuôi che chân mèo.

Không biết vì cái gì, y luôn cảm giác biểu tình của Phong Hề Hành thoạt nhìn, giống như là muốn ăn hết móng vuốt của y.

Thấy ánh mắt tiểu hắc miêu cảnh giác nhìn mình chằm chằm, Phong Hề Hành ho nhẹ một tiếng, mới đem biểu tình trên mặt thu lại.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng rốt cuộc cũng vang lên thanh âm của Phượng Ngũ.

"Người ở đâu, người ở đâu!" Phượng Ngũ không kiên nhẫn kêu lên, "Nhanh lên, thời gian của bổn vương rất quý giá đó!"

Nửa điểm cũng không đề cập đến mình lúc trước, bởi vì rối rắm mà ở trên Linh Thú phong xoay ba canh giờ tại chỗ.

Ánh mắt tiểu hắc miêu sâu kín nhìn Phong Hề Hành. Rõ ràng chính là đang hỏi: Đồ đệ, ngươi thật sự muốn đem vi sư giao cho người này sao?!

Phong Hề Hành cũng không có biện pháp, chỉ đành sờ sờ đầu tiểu hắc miêu, trấn an nói: "Sư tôn đừng sợ, ba ngày sau Hề Hành đến đón người về."

Tiểu hắc miêu thở dài thật sâu, chủ động nhảy đến lòng bàn tay Phong Hề Hành.

Phượng Ngũ ở bên ngoài đợi một hồi, liền thấy cửa phòng mở ra, tên đáng ghét Phong Hề Hành ôm con mèo cũng đáng ghét từ trong phòng đi ra.

Vừa nhìn thấy Phong Hề Hành, trong lòng Phượng Ngũ chính là một cỗ tức giận. Không nói lúc trước Phong Hề Hành đi theo Cố Cảnh Sơn lừa hắn, chỉ nói lần này, cũng là Phong Hề Hành không hiểu sao nhờ hắn chiếu cố Lâm Sơ Vân.

Phượng Ngũ lúc ấy cho rằng Phong Hề Hành đã tu luyện đầu óc hỏng rồi. Hắn làm sao có thể đi chiếu cố Lâm Sơ Vân chứ.

Kết quả, Phong Hề Hành ở bên tai hắn nói cái gì: Sau khi Lâm Sơ Vân biến thành tiểu miêu yêu có bao nhiêu đáng thương bao nhiêu yếu ớt. Nếu gặp phải người xấu chỉ có thể dùng móng vuốt cào người, vạn nhất gặp phải nguy hiểm chắc sẽ chết....v.v...

Phượng Ngũ theo liền tưởng tượng ra một tiểu miêu yêu, đáng thương nằm trên mặt đất, chóp đuôi bị người khi dễ cũng không quăng nổi.

...... Sau đó, hắn xuất hiện ở đây.

Vừa nghĩ đến việc này, Phượng Ngũ liền nhịn không được nghiến răng, ánh mắt đảo qua lòng bàn tay Phong Hề Hành.

Tiểu hắc miêu ngồi xổm phi thường thẳng tắp, cái đuôi cũng rất nhu thuận xếp bên cạnh, đồng tử mèo tròn vo, cố gắng tạo ra một loại cảm giác ta rất nghe lời.

"Hừ." Phượng Ngũ hừ lạnh một tiếng, nhìn tiểu hắc miêu nhịn không được nhíu nhíu mày, "Yêu lực của ngươi sao còn yếu như vậy?"

Tu luyện đã gần một tháng, như thế nào mà một chút tiến bộ cũng không có.

Lâm Sơ Vân không nghĩ tới, câu đầu tiên Phượng Ngũ nói chính là giáo huấn mình, cả thân mèo ngẩn ngơ, mới có chút ủy khuất rũ lỗ tai xuống, yếu ớt mở miệng: "Meo....."

Cái này cũng không thể trách y.

Y ngay cả tu luyện tu sĩ cũng không quen, càng đừng nói đến yêu thú. Có thể có thành quả hiện tại, chính là bởi vì có tiểu đồ đệ hỗ trợ dạy y.

Phong Hề Hành trấn an sờ sờ sư tôn nhà mình. Thấy tiểu hắc miêu ngay cả cái đuôi cũng không có tinh thần vung lên, không khỏi mang theo vài phần khiển trách nhìn Phượng Ngũ.

Phượng Ngũ bị hắn nhìn trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, rồi lại giả bộ đúng lý hợp tình: "Nhìn cái gì mà nhìn, chính là, nhanh chóng đem mèo đưa cho ta, bổn vương còn có một đống việc phải bận đấy!"

Phong Hề Hành cũng không vạch trần hắn, mà cúi đầu gảy gảy cái đuôi, lại sờ sờ vành tai tiểu hắc miêu. Tiểu hắc miêu cũng hiếm khi không làm gì, ngoan ngoãn ngồi xổm mặc cho hắn vuốt lông.

Mãi cho đến khi Phong Hề Hành buông tay ra, tiểu hắc miêu mới mềm nhũn kêu một tiếng: " Meo.....!"

—Vi sư chờ ngươi đến đón.

Phượng Ngũ ở một bên nhìn: "???"

Tại sao hắn đột nhiên có một loại ảo giác là mình dư thừa thế nhỉ?

Từ trong tay Phong Hề Hành tiếp nhận tiểu miêu yêu, Phượng Ngũ cũng có chút chần chờ. Bình thường hắn mang theo tiểu yêu thú, đều là trực tiếp đặt ở trên đầu, như vậy sau khi hắn hóa hình, tiểu yêu thú có thể ở trên lưng hắn an an ổn ổn ngồi.

Nhưng đây chính là Lâm Sơ Vân!

Để Lâm Sơ Vân ngồi trên lưng hắn, vạn nhất y nhổ sạch linh vũ của mình thì làm sao bây giờ.

Nghĩ như vậy, Phượng Ngũ không khỏi cúi đầu nhìn tiểu miêu yêu trong tay. Vừa vặn, tiểu miêu yêu cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt mèo màu xanh biếc tràn đầy vẻ ngoan ngoãn.

Phượng Ngũ trầm mặc một lúc lâu, giơ tay lên, nghiêm túc cảnh cáo tiểu hắc miêu: "Không được duỗi móng vuốt. Nếu dám làm rớt một cây linh vũ của bổn vương, bổn vương liền đem ngươi đi hầm thành canh mèo!"

Tiểu hắc miêu nghiêng đầu, ngoan ngoãn gật gật, nhưng mà cái đuôi tương đối mất hứng lắc một cái, lạch cạch đánh vào khóe mắt Phượng Ngũ.

Phượng Ngũ: "..."

Lâm Sơ Vân: "..."

Lâm Sơ Vân chột dạ đặt cái đuôi dưới móng vuốt, ánh mắt tương đối vô tội: Điều này thật sự không thể trách ta nha!

Phượng Ngũ trợn trắng mắt, cũng lười so đo với y. Đem tiểu hắc miêu đặt lêи đỉиɦ đầu, sau khi hóa thành phượng điểu, nhanh chóng biến mất ở Linh Vân phong.

Phong Hề Hành đứng tại chỗ, nhìn Phượng Ngũ Hóa thành một đạo hồng quang biến mất.

Rõ ràng là chỉ đi thiếu một người ở Linh Vân phong, không hiểu sao lại có cảm giác trống rỗng. Phong Hề Hành nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình, chậm rãi nắm chặt.

Đây là lần đầu tiên hắn biết mình muốn bắt một cái gì, rồi lại bởi vì thực lực không đủ mà không thể không thỏa hiệp. Nếu hắn nhập ma.......

Phong Hề Hành lắc đầu, không suy nghĩ lung tung nữa. Không đề cập đến nhập ma, sau đó liền không cách nào độ kiếp phi thăng. Nếu như hắn thật sự nhập ma, chỉ sợ Lâm Sơ Vân sẽ trực tiếp bị dọa chạy. Dù sao bộ dáng sau khi hắn nhập ma cũng không đẹp lắm, sư tôn lại nhát gan đến mức ngay cả quỷ tu cũng sợ hãi.

Thu hồi suy nghĩ, Phong Hề Hành khởi hành đi Linh Phong phong.

Cần Tuyền Phong chờ hắn đã lâu, thấy Phong Hề Hành đến ,trực tiếp dẫn hắn đi luyện khí thất.

"Bộ phận luyện chế sư tôn đã hoàn thành, hiện tại chỉ còn lại có một bước cuối cùng. Sau khi ngươi đi vào, chỉ cần đem linh lực nhập vào linh kiếm, để cho linh kiếm quen thuộc linh lực của ngươi, đợi đến ba ngày sau là có thể tiến hành nhận chủ." Cần Tuyền Phong nói.

Phong Hề Hành gật gật đầu, hắn không có nói thêm gì nữa, giơ tay đẩy cửa đi vào luyện khí thất.

"Cũng không biết linh kiếm của Phong sư đệ sẽ có phẩm giai gì." Cần Tuyền Phong có chút tò mò thì thầm.

Lúc sư tôn từ luyện khí thất đi ra, ánh mắt cả người đều sáng lên, hận không thể tự mình đem Phong Hề Hành bắt tới, ném vào trong đó. Lần trước hắn nhìn thấy bộ dáng này của sư tôn, chính là thời điểm luyện chế ra một thanh linh khí Thiên giai.

Sẽ không phải......... Luyện ra một thanh linh kiếm Thiên giai đi?

......

Lâm Sơ Vân ngồi xổm trên lưng phượng điểu, chỉ nghe thấy tiếng gió nhanh chóng xẹt qua bên tai, lại không có cảm giác bị gió thổi qua. Tốc độ của phượng điểu tương đối nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt đã tới Linh Thú phong.

Tiểu hắc miêu ngoan ngoãn từ trên lưng phượng điểu nhảy xuống, nhìn trái nhìn phải.

Bất đồng với những phong khác, kiến trúc của Linh Thú phong không có người xây dựng, toàn bộ đều là rừng cây rậm rạp, còn có một thác nước treo cao trên không trung. Thác nước không thấy rõ nguồn gốc, phảng phất là từ trong tầng mây trút xuống.

Nơi này linh khí không tính là nhiều, nhưng yêu khí lại dị thường sung túc, Lâm Sơ Vân có thể cảm giác được yêu đan chưa thành hình trong cơ thể khẽ rên một tiếng, hấp thu càng thêm sung sướиɠ.

Phượng Ngũ cũng không có hóa thành hình người nữa, mà là trực tiếp biến thành tiểu hồng điểu đứng ở một bên tảng đá. Hắn đánh giá tiểu hắc miêu từ trên xuống dưới, tràn đầy ghét bỏ nói: "Tốc độ tu luyện này của ngươi quá chậm."

Phải biết rằng, thứ hắn cho chính là tâm pháp cao giai, tu luyện một tháng mà như thế nào cũng chỉ có chút hiệu quả. Yêu khí của Lâm Sơ Vân ngoại trừ so với trước kia mạnh hơn một chút, thoạt nhìn không có nửa điểm biến hóa.

Nghĩ đến đây, Phượng Ngũ liền nhịn không được bắt đầu giảng dạy.

Tiểu hắc miêu nhu thuận ngồi xổm ở một bên, chăm chú nghe Phượng Ngũ nói chuyện.

Nhưng mà không biết có phải ảo giác của y hay không. Lâm Sơ Vân luôn cảm giác có người ở phía sau nhìn chằm chằm y. Hơn nữa, ánh mắt của người kia phi thường nóng bỏng, giống như là........ Lâm Sơ Vân tự hỏi một chút, giống như là y thấy được linh quả vậy.

Rất muốn nuốt một ngụm.

Lông trên người tiểu hắc miêu đều bất tri bất giác nổ tung, nhìn từ xa giống như là một quả cầu lông đen nhỏ.

Phượng Ngũ dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây, trợn tròn mắt: "Muốn xem thì đi ra xem, giấu cái gì mà giấu. Các ngươi cho rằng giấu được ta sao?"

Sau khi hắn nói xong, mặt đất đột nhiên rung động mạnh mẽ, giống như là có cự thú đi lại trên đó vậy.

Đuôi tiểu hắc miêu cứng đờ, chậm rãi quay đầu.

Chỉ thấy trong rừng cây phía sau y xuất hiện năm sáu con yêu thú khổng lồ. Mỗi một con yêu thú đều cao mấy mét, thú đồng đỏ thẫm rơi vào trên người tiểu hắc miêu, tràn đầy vẻ hung ác.

Mà y, bất quá chỉ là một con mèo con không to bằng bàn tay.

...............
« Chương TrướcChương Tiếp »