Chương 14

Edit: Min

Vách đá cao chót vót, con yêu thú không rõ thân hình đang giơ bộ móng vuốt sắc nhọn lên, chuẩn bị hưởng thụ chiến lợi phẩm của mình.

Mà trước người nó không xa, một con tiểu thú chỉ trong nháy mắt tia chớp xẹt qua mới có thể thấy rõ, liền không nhúc nhích nằm trên mặt đất.

Phong Hề Hành chưa từng phẫn nộ như vậy.

Cho dù là kiếp trước bị Lâm Sơ Vân phản bội, hắn cũng có thể nén cừu hận đối với Lâm Sơ Vân, bình tĩnh chạy trốn khỏi Điểm Tinh tông. Đợi đến khi có đủ năng lực, mới trở lại Điểm Tinh tông tìm Lâm Sơ Vân báo thù.

Nhưng lúc này nhìn thấy mèo nhỏ không rõ sinh tử nằm trên mặt đất, Phong Hề Hành không thể áp chế được sát ý trong lòng.

Động tác của Yêu Chu dừng lại, nó nhạy cảm nhận ra nguy hiểm, né tránh được kiếm băng đang lao tới. Nhưng mà rất nhanh, bộ phận bị kiếm chạm vào bắt đầu chậm rãi đóng băng. Thậm chí, ngay cả độc tính của nó cũng không thể ăn mòn băng sương.

Vị trí bị đóng băng đã bao trùm đến chân. Yêu Chu ngã thật mạnh xuống đất, giãy giụa muốn chạy trốn, lại bị sáu thanh băng kiếm gắt gao đóng đinh trên mặt đất.

Yêu Chu nhìn chằm chằm tên nhân loại đột nhiên xuất hiện này, rõ ràng cảm giác được linh lực trên người hắn còn chưa tản đi. Nhân loại này chính là mục tiêu ban đầu của nó trong đêm nay, là nhân tu đang Kết Đan.

Bất quá, chỉ là nhân tu vừa mới Kết Đan mà thôi........

Trong mắt Yêu Chu tràn đầy lệ khí. Nó đột nhiên ngẩng đầu lên, phun ra một đạo tơ nhện kịch độc. Tơ nhện nhanh chóng xông về phía nhân tu, chỉ cần người kia dính một chút, sẽ bị kịch độc trên tơ nhện ăn mòn.

Phong Hề Hành lạnh lùng nhìn Yêu Chu, ngay cả ý tứ tránh cũng không có. Tơ nhện rơi trên người hắn, trong nháy mắt liền bị hàn khí trên Băng Không Y đóng băng.

"Người bổn tọa che chở...... Ngươi cũng dám động."

Một đạo băng khí từ dưới chân Phong Hề Hành, nhanh chóng lan tràn đến trước mặt Yêu Chu, nâng nó từ dưới đất lên lơ lửng trên không. Ánh mắt Phong Hề Hành không còn nhạt màu như trước, đã dần dần bị đỏ đậm bao trùm. Ma khí vốn bị áp chế ở nốt chí lệ, cũng bắt đầu không an phận thử thăm dò.

Trong mắt Yêu Chu tràn đầy sợ hãi, người này rõ ràng vừa mới Kết Đan, nhưng khí tức trên người hắn lại làm cho nó không tự chủ được run rẩy. Nó nhịn không được muốn xin tha, lại bị băng khí phong bế khẩu khí.

"Nên trừng phạt ngươi như thế nào........." Phong Hề Hành chậm rãi mở miệng, giống như là đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, "Nếu không... Chỉ cần bẻ gãy vài chân trước là được rồi."

Vừa dứt lời, một chân của nó bị tàn nhẫn kéo ra, lăn xuống vách núi. Yêu Chu đau đớn điên cuồng giãy giụa, lại không thể thoát khỏi áp chế của băng khí.

Rất nhanh, tám chân của Yêu Chu cũng chỉ còn lại bốn, dưới thân chảy xuống mấy vệt máu độc màu tím đen. Yêu Chu đã không còn sức để cử động, trong mắt tràn đầy hối hận nhìn Phong Hề Hành.

Sớm biết người này đáng sợ như vậy, nó tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý lên hắn!

Phong Hề Hành lạnh lùng nhìn Yêu Chu, linh thức của hắn đã hỗn loạn một mảnh, ma khí cũng không ngừng quấy nhiễu tâm trí. Nhưng hắn chỉ nhớ tới một việc, chính là gϊếŧ chết con yêu thú trước mắt.

Ma khí cực kỳ kinh hỉ, nó hoàn toàn không nghĩ tới, Phong Hề Hành lại tự mình rối loạn thần trí. Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng đây là cơ hội tuyệt vời đối với nó. Chỉ cần để cho Phong Hề Hành chìm đắm trong gϊếŧ chóc, vậy sớm muộn gì hắn cũng sẽ nhập ma lần nữa!

"Gϊếŧ........" Ma khí từng chút lan tràn, cùng màu sắc đỏ đậm trong đôi mắt Phong Hề Hành giao hòa.

Phong Hề Hành chậm rãi đi tới trước mặt Yêu Chu, giơ cao băng kiếm trong tay —–

"Meo......."

Một tiếng kêu yếu ớt vang lên. Nếu không cẩn thận nghe thì căn bản sẽ không nghe thấy tiếng đó từ trên vách núi phát ra.

Sấm sét xẹt qua bầu trời đêm, chiếu sáng hết thảy trên vách núi. Ma khí hoảng loạn phát hiện, Phong Hề Hành đang bị mình áp chế đã chậm rãi thức tỉnh.

Sấm sét trên bầu trời dường như đã phát hiện ra sự tồn tại không thể chấp nhận được trên thế giới này. Một đạo rồi lại một đạo bổ xuống, và cuối cùng, giữa những tiếng sấm đinh tai nhức óc, một cơn mưa lớn ập đến.

Trong nháy mắt giọt mưa bắt đầu rơi xuống, Phong Hề Hành bỗng tỉnh lại. Hắn xoay người, nhanh chóng chạy đến bên cạnh mèo nhỏ, quỳ xuống che mưa cho y.

"...... Sư tôn?" Phong Hề Hành nhỏ giọng gọi.

Trong cơ thể Lâm Sơ Vân bởi vì đột nhiên dung nạp quá nhiều linh lực, không ngừng đau nhức. Điểm sáng trong khí hải tựa hồ hấp thụ linh lực no đủ, liền bắt đầu trở nên lập lòe.

Nghe được giọng nói quen thuộc của tiểu đồ đệ, y chậm rãi phục hồi tinh thần, mở mắt ra, vừa lúc một đạo sấm sét đánh qua, đem mặt Phong Hề Hành chiếu rõ ràng.

Lâm Sơ Vân chưa bao giờ thấy Phong Hề Hành chật vật như vậy. Mái tóc trước trán bị mưa làm ướt dính vào nhau, bụi bặm bên má trộn lẫn với nước mưa, trên khuôn mặt tái nhợt còn có vết bùn.

Ngay cả nốt chí lệ cũng bẩn, so với trước còn rõ ràng hơn.

"Meo......" Vi sư ở.......

Lâm Sơ Vân nhìn thấy Phong Hề Hành, theo bản năng muốn đứng lên, lại bị cơn đau nhức trên người ngăn cản, chân mềm nhũn ngã xuống. Bất quá lúc này đây, y ngã vào lòng bàn tay ấm áp của Phong Hề Hành.

Cho nên...... Là tiểu đồ đệ kịp thời chạy tới cứu y?

Lâm Sơ Vân thả lỏng, đau nhức khắp người càng lúc càng rõ ràng, giống như là có thứ gì muốn chui ra khỏi cơ thể vậy.

Y nhịn không được muốn duỗi móng vuốt nắm cái gì đó, rồi lại ý thức được dưới thân là lòng bàn tay Phong Hề Hành. Cuối cùng, chỉ có thể ôm mình thành một đoàn, hung hăng cắn chóp đuôi, muốn duy trì một chút thanh tỉnh.

Phong Hề Hành còn chưa lấy lại tinh thần từ trong kinh hỉ Lâm Sơ Vân không có việc gì, liền thấy mèo nhỏ trong lòng bàn tay bắt đầu cắn đuôi, còn cắn rất mạnh.

Hắn cho rằng là linh lực Lâm Sơ Vân không đủ, vội vàng ngưng tụ ra mấy chục khối băng tinh, rồi nhét toàn bộ vào miệng Lâm Sơ Vân.

Những khối băng tinh kia vừa mới đυ.ng phải chòm râu của mèo nhỏ, liền đột nhiên hóa thành linh lực, theo kinh mạch Lâm Sơ Vân rơi vào trong khí hải của y. Điểm sáng vui vẻ hấp thụ những linh lực này. Vốn dĩ điểm sáng còn chập chờn, giờ càng thêm sáng ngời.

Lâm Sơ Vân cảm giác thân thể như muốn nổ tung, căn bản không khống chế được.

Mèo nhỏ đột nhiên từ trong lòng bàn tay Phong Hề Hành nhanh chóng nhảy xuống. Trong lòng Phong Hề Hành cả kinh, vừa định đưa tay bắt lấy mèo nhỏ, liền trơ mắt nhìn trên người y phát ra ánh sáng chói mắt.

Hào quang tản đi, mèo nhỏ to chừng bằng bàn tay biến mất, một dáng người quen thuộc nửa nằm trên mặt đất, đưa lưng về phía hắn.

Phong Hề Hành cứng đờ, đầu ngón tay dừng ở giữa không trung.

Lâm Sơ Vân còn chưa phát hiện ra tình trạng của mình. Hiện tại cả người y nóng không chịu nổi, giống như là vừa mới được nấu chín, hận không thể hung hăng lăn lộn trong nước mưa. Chỉ là không biết vì sao, bộ lông lúc trước còn rất ấm áp, giờ bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Cuối cùng, hơi nóng trong cơ thể cũng từ từ tiêu tán, cơn mưa se lạnh chiếm thế thượng phong.

"A pi ——" Lâm Sơ Vân không nhịn được, hắt hơi một cái.

Y xoa xoa chóp mũi, sau đó đột nhiên chết máy. Y cúi đầu nhìn tay mình, lại nhìn quần áo trên người, cuối cùng mờ mịt quay đầu lại, nhìn tiểu đồ đệ phía sau.

Phong Hề Hành đứng cách đó không xa không nói gì, ánh mắt phức tạp dừng trên người Lâm Sơ Vân. Yên tĩnh hồi lâu, Phong Hề Hành mới mở miệng, giọng nói lạnh băng: "Sư tôn, đã lâu không gặp."

Lâm Sơ Vân rùng mình một cái. Không hiểu sao, y cảm giác được Phong Hề Hành không phải muốn nói câu này.

Một tay chống vào tảng đá bên kia, y loạng choạng đứng dậy, đã sớm quen đi bằng bốn chân, đột nhiên biến trở lại hình người cư nhiên còn có chút xa lạ. Cũng may quần áo trên người vẫn còn, nếu không, y sẽ phải trình diễn một màn mỹ nam lõa thể.

Mưa lớn còn đang không ngừng rơi xuống, quần áo trên người Lâm Sơ Vân tuy rằng tránh bụi, nhưng không thể tránh mưa. Hơn nữa, linh lực trong cơ thể y vẫn trống rỗng, Lâm Sơ Vân chỉ có thể yên lặng quấn chặt quần áo, ho nhẹ một tiếng, đề nghị nói: "Chúng ta........Nếu không, trước tìm một cái sơn động tránh mưa?"

Bởi vì không còn miêu đồng, Lâm Sơ Vân không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt Phong Hề Hành. Chỉ cảm thấy Phong Hề Hành hình như tâm tình không tốt, nhưng cuối cùng, y vẫn nghe được Phong Hề Hành đáp một tiếng: "Vâng, sư tôn."

Lạnh lùng như băng. Giọng điệu so với lúc y biến thành mèo, một chút cũng không giống nhau.

Lâm Sơ Vân mím môi, gạt đi sự khác thường trong lòng, đi theo phía sau Phong Hề Hành lên núi. Con Yêu Chu kia cũng không biết là bị tiểu đồ đệ đánh chạy, hay là trực tiếp giải quyết, trên mặt đất chỉ còn lưu lại một vết máu.

Vết máu bắn tung tóe gần như khắp vách núi, xem ra trận chiến nhất định rất kịch liệt, cũng không biết đồ đệ có bị thương hay không.

Lâm Sơ Vân cứ như vậy một bên suy nghĩ lung tung, một bên theo Phong Hề Hành trở lại sơn động. Tảng đá lớn chắn cửa đã bị nổ tung thành từng mảnh rơi đầy đất, hoàn toàn có thể tưởng tượng lúc ấy Phong Hề Hành đi ra ngoài đã nôn nóng thế nào.

Vậy tại sao bây giờ tiểu đồ đệ lại đột nhiên không để ý tới y!

Lâm Sơ Vân ngồi trên tảng đá trong sơn động, bụi bặm trên đó đã được Phong Hề Hành cẩn thận lau sạch. Nhưng mà, y còn chưa mở miệng nói cảm ơn, Phong Hề Hành liền tự mình ra khỏi sơn động, một lát sau cầm mấy nhánh cây còn hơi khô ráo đi vào.

Đốt lửa xong, Lâm Sơ Vân cho rằng Phong Hề Hành nên phản ứng với mình. Kết quả, thiếu niên nhàn nhạt nói một tiếng: "Sư tôn nghỉ ngơi sớm một chút. " Sau đó, liền tự mình mặc nguyên áo nằm đối diện, nhắm mắt ngủ.

Lâm Sơ Vân: "..."

Muốn đánh đồ đệ, phi thường muốn.

Nhưng mà, vừa nghĩ đến lúc trước Phong Hề Hành chăm sóc mình, Lâm Sơ Vân mím môi, tìm một đề tài: "Ngươi......Con Yêu Chu kia đâu?"

"Gϊếŧ chết." Phong Hề Hành đưa lưng về phía y, trả lời ngắn gọn.

"...... Vậy ngươi có bị thương không?" Lâm Sơ Vân lại hỏi.

"Không có."

"...... Đa tạ ngươi đã cứu vi sư."

"......"

Trong sơn động hoàn toàn yên tĩnh, Lâm Sơ Vân xấu hổ đến mức, buông tha ý đồ dỗ dành thằng nhóc không được tự nhiên này.

Y thuận tay ném một nhánh cây vào trong đống lửa. Thiếu niên đưa lưng về phía y không nhúc nhích, giống như đã ngủ say. Động tác Lâm Sơ Vân nhẹ nhàng, chần chờ một lát, đứng lên đi ra ngoài.

Nghe được thanh âm người phía sau rời đi, Phong Hề Hành mới mở mắt ra.

Lòng bàn tay vẫn nắm chặt dần thả lỏng. Vừa rồi hắn căn bản không dám nhìn Lâm Sơ Vân, sợ mình liếc mắt một cái, sẽ hận không thể rút kiếm gϊếŧ người này.

Phong Hề Hành mặt vô biểu tình nhìn vách đá, bóng dáng chiếu lên vách đá theo ánh lửa không ngừng nhảy lên. Giọng điệu hắn hồi nãy trả lời như có lệ vậy, Lâm Sơ Vân khẳng định rất tức giận, bây giờ chỉ sợ đã bỏ đi.

Con mèo của hắn cũng vậy.

Không! Ngay từ đầu, đó không phải là mèo của hắn.

Phong Hề Hành nhắm mắt, đem cảm giác mất mát trong lòng đè xuống. Lúc trước bởi vì có Lâm Sơ Vân ở đây, hắn mới mỗi buổi tối đều sẽ tìm chỗ nghỉ ngơi. Bây giờ chỉ còn lại một mình, vậy hắn cũng nên nhanh chóng chạy tới trung tâm động phủ.

Nghĩ như vậy, Phong Hề Hành ngồi dậy, lại cảm giác bên hông bị thứ gì đó đυ.ng hai cái.

Hắn hơi cúi đầu, nhìn thấy bên cạnh chỗ mình vừa nằm có ba quả màu đỏ rực. Đó là một loại linh quả mà mấy ngày trước hắn đưa cho mèo nhỏ ăn, loại quả này không có nhiều linh lực nhưng mùi vị rất ngọt.

Phong Hề Hành cầm trái cây lên, giương mắt nhìn về phía đối diện. Hắn cho rằng Lâm Sơ Vân đã sớm rời đi, lại không biết từ khi nào đã trở về, đang tựa vào vách đá đối diện ngủ say.

Nhìn linh quả trong tay, Phong Hề Hành trầm mặc một lát, xoay người đứng dậy. Băng khí trong tay nhanh chóng ngưng tụ ra một thanh băng kiếm, hắn thả nhẹ bước chân, đi đến trước mặt Lâm Sơ Vân.

Lâm Sơ Vân ngủ rất say, nửa điểm cảnh giác cũng không có. Phong Hề Hành lạnh lùng nhìn y, băng kiếm trong tay chậm rãi nâng lên, dừng trên cổ Lâm Sơ Vân.

Chỉ cần hắn ấn nhẹ tay một chút.......

Phong Hề Hành còn chưa nghĩ xong, đã thấy Lâm Sơ Vân giống như là ngủ không quen, cau mày loạn động hai cái, đúng hướng băng kiếm dựa tới.

Động tác so với ý thức còn nhanh hơn một bước, Phong Hề Hành chưa kịp phản ứng, băng kiếm trong tay đã tiêu tán, chỉ còn lại một tay đỡ lấy má Lâm Sơ Vân.

Mà Lâm Sơ Vân cư nhiên còn không tỉnh, thậm chí theo thói quen mà cọ cọ lòng bàn tay hắn, rồi tiếp tục ngủ thϊếp đi.

Phong Hề Hành trầm mặc một lúc lâu, cúi người ngồi bên cạnh Lâm Sơ Vân, khẽ nâng đầu y đặt lên vai mình. Hắn khoanh chân lại, an tĩnh đem ba quả đỏ kia ăn hết.

Quên đi, lần sau lại gϊếŧ vậy.

................