Dung Tân Tễ thu nhận một đồ đệ, thông minh, đẹp, còn biết nấu cơm, sống sờ sờ nuôi hắn thành một phế nhân. Chính là vậy, nhưng tại sao lại nhập ma? Không chỉ có như thế, còn muốn dĩ hạ phạm thượng, đoạt hắn về làm Ma hậu? Thật sự cho rằng vi sư không động được kiếm?
“Sư tôn thật đẹp, sư tôn đẹp như vậy , là của ta.”
Trong mắt Diêm Thành lập loè ánh đỏ, ngón tay khẽ vuốt đuôi cá mang theo điểm điểm tinh quang màu tím lam trước mắt.
Dung Tân Tễ cả người run rẩy, cắn răng hàm áp xuống khác thường: “Nghiệt đồ, buông vi sư ra.”