Chương 46: Tranh chấp

Nhìn bóng lưng Hứa Phong vội vàng rời đi, ánh mắt Đoạn Mộ Thừa tối sầm đi không ít. Loại người này mà còn muốn theo đuổi tỷ tỷ. Quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.

Thế nhưng Giang Khuynh Ca hiển nhiên không bị Hứa Phong ảnh hưởng. Đối với những người kiểu này, cô ấy từ trước đến nay đều không có cảm giác quá lớn. Người không quan trọng thì không cần phí tâm.

Sau khi ăn xong cơm tối ở nhà ăn khu tây, Cố Thanh Mộc cùng Diệp Vãn An về thẳng ký túc xá. Lần trước đàn anh kia bắt chuyện với Diệp Vãn An, cô liền đề phòng nhiều hơn. Đương nhiên cũng là có tư tâm quấy phá của chính mình, không muốn những cái người gọi là 'đàn anh' đó làm quen Diệp Vãn An. Mỗi người nhân mô cẩu dạng*, nhưng cũng chẳng có ý tốt gì.

(*) Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém (như con chó =]] ), gần giống mặt người dạ thú đấy.

Thông minh như Diệp Vãn An chẳng lẽ không biết chút tâm sự nhỏ này của cô sao. A Mộc của nàng căn bản sẽ không che giấu cảm xúc của bản thân. Đương nhiên nàng cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác được cô quan tâm. Chứng tỏ cô rất để ý nàng.

Cho nên hai người cơm nước xong liền một mực làm tổ ở trong phòng. Bởi vì trại hè không cho phép mang điện thoại, cho nên sinh hoạt vẫn tương đối đơn điệu. Nhưng đối với hai người đang ở trong thời kỳ yêu đương, chỉ cần có thể ở bên nhau thì sẽ không nhàm chán.

Diệp Vãn An vùi ở trong lòng Cố Thanh Mộc, nghe cô tiếp tục kể câu chuyện lịch sử trước đó. Chuyện đã kể tới thời kỳ Tây Hán.

"Cho nên Lữ hậu thật sự đem Thích phu nhân làm thành 'nhân trệ'* (trong bản phim Mỹ Nhân Tâm Kế người ta gọi là người lợn). Con trai Thích phu nhân cũng bị độc chết." Diệp Vãn An nắm góc áo Cố Thanh Mộc, trong đôi mắt sáng ngời như hổ phách vừa là tò mò cũng là kinh sợ.

Nàng từ nhỏ đã không thích lịch sử, hiển nhiên đối với phương diện này hiểu biết khá ít. Nếu không phải vì A Mộc, nàng cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ lúc trước, tiến tới chân chính hiểu được sức hấp dẫn ẩn giấu trong lịch sử.

"Ừm. Lữ hậu là người phụ nữ có lòng đố kỵ rất mạnh. Lúc Cao Tổ Lưu Bang còn sống, không dám làm gì Thích phu nhân. Sau đó Lưu Bang qua đời. Con trai Lữ hậu lên làm hoàng đế, bà ta dĩ nhiên liền không kiêng nể gì." Cố Thanh Mộc nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn tinh tế bóng loáng của nàng, hôn hôn lên tóc nàng tựa như trấn an, giải thích nói.

Diệp Vãn An chu đôi môi non mềm, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà vòng lấy tay trái Cố Thanh Mộc, tổng kết nói "A Mộc, lòng dạ ghen ghét của phụ nữ thật sự rất đáng sợ."

"Nhưng mà A Mộc, cậu không được hai lòng. Sáng nay ánh mắt đàn chị kia nhìn cậu quá ái muội kỳ quái rồi." Tựa như nhớ tới gì đó, nàng nhấn mạnh một câu, thanh âm chua loét, nói.

Cố Thanh Mộc cười khổ. Đây là ở đâu ra? Liễu đàn chị, người ta quả thật khá tốt, đối với cả tổ bọn cô cũng siêu cấp chu đáo và có kiên nhẫn. Có lẽ bởi vì Liễu đàn chị là khoa tài chính, tương đối có đề tài, cho nên liền trò chuyện thêm mấy câu. Nào biết Diệp Vãn An liền chú ý tới rồi.

"Không có. Liễu đàn chị thật ra khá tốt. Đối với đám đàn em chúng ta cũng quan tâm cùng yêu quý." Cố Thanh Mộc biện giải cho chính mình, nói. Tội danh vô cớ cô không thể gánh.

Đôi mắt hổ phách của nàng tràn đầy không tin, lầm bầm nói "Không được cùng đàn chị kia nói lâu như vậy. Bằng không mình cũng tìm đàn anh kia trò chuyện một chút."

Đôi mắt đen nhánh của Cố Thanh Mộc nheo lại. Cánh tay thon dài giam cầm vòng eo mảnh khảnh của nàng. Thanh âm tựa như không chút để ý lại vừa nguy hiểm nói "Cậu thật muốn tìm đàn anh kia trò chuyện?"

"Hừ. Nếu như cậu lại cùng đàn chị kia nói chuyện lâu như vậy. Mình sẽ.." Chỉ là lời nói còn chưa kịp nói xong.

Diệp Vãn An đã bị cô bổ nhào ấn ở trên giường. Tay phải của Cố Thanh Mộc nắm lấy tay nhỏ của nàng. Tay trái thì đang cù lét dưới váy ngủ rộng rãi của nàng. Uy hϊếp nói "Cậu sẽ thế nào? Hửm?"

"A Mộc. Ừm ha ha ha. Đừng.." Mắt đẹp của nàng mềm thành một hồ nước. Trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ là ý cười khó nhịn. Bàn tay định giãy giụa thoát khỏi sự giam cầm của cô nhưng ngược lại bị cô ấn đến càng chặt.

Cố Thanh Mộc cũng chỉ là chọc nàng một chút. Không bao lâu liền buông cổ tay bị cô giam cầm ra. Mắt đen cười như không cười, nói "Cậu sẽ thế nào? Hửm? Nói rõ ràng."

"Chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn. Hừ. Mình giận." Giả vờ tức giận. Nàng quay đầu sang một bên. Môi hồng dẩu lên thật cao.

"Mình sai rồi. Đừng như vậy." Cố Thanh Mộc dúi đầu vào cần cổ thơm tho của nàng, nhận sai nói. Cực kỳ giống một con Teddy cầu tha thứ.

"Cậu sai chỗ nào? Cẩn thận nói cho rõ ràng." Ở một góc cô nhìn không thấy, ý cười trong mắt Diệp Vãn An đều sắp tràn ra ngoài, tỉnh bơ mà kìm nén lại.

Cố Thanh Mộc ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt chứa ý cười kia. Những nụ hôn nhẹ nhàng liền từng chút từng chút rơi ở trên gương mặt xinh đẹp thanh tú của người kia. Thanh âm mang theo một chút khàn khàn gợi cảm "Cậu nói mình sai chỗ nào, thì mình sai chỗ đó." Sau đó vô cùng chuẩn xác mà ngậm lấy đôi môi đỏ mềm mại kia. Vừa rồi cô đã muốn hôn nàng. Vẫn là không nhịn xuống được.

Người bị ấn ở dưới thân đánh một cái mang tính tượng trưng lên người bá đạo triền hôn phía trên. Sau đó câu lấy cổ thon dài của cô, đáp lại nụ hôn của cô.

Ý thức của Diệp Vãn An cũng theo sự tiếp xúc thân mật đó mà dần dần trở nên mê ly. Đương nhiên chuyện về Liễu đàn chị, nàng sẽ tìm cái tên kia tính sổ sau.

Cùng một buổi tối đen kịt, Đoạn Mộ Thừa nằm ở trên giường, đôi con ngươi thâm thúy nhạt màu mở to nhìn trần nhà, thẳng đến khi người bên cạnh hô hấp càng ngày càng ổn định.

Sau khi xác nhận tỷ tỷ đã ngủ, cô nhẹ nhàng chậm rãi bước xuống giường. Con ngươi màu nhạt thắm thiết nhìn thoáng qua người trên giường, động tác ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp mà giúp Giang Khuynh Ca dịch tốt góc chăn, mới từ từ đi về phía ban công.

Cửa kính ban công nhẹ nhàng bị đẩy ra. Người nọ chìm vào trong bóng đêm. Trong phòng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh. Trên giường, Giang Khuynh Ca lặng lẽ mở mắt ra, đầu ngón tay không khỏi nắm chặt chăn, cảm xúc trong đôi mắt đẹp đẽ có chút phức tạp. Đoạn Mộ Thừa muốn làm gì, mơ hồ cảm thấy hẳn là có chuyện gì đó sắp xảy ra, hơn nữa còn có liên quan đến cô ấy.

Một góc tối tăm nơi ban công, Đoạn Mộ Thừa cầm di động đang gọi điện thoại với một ai đó. Đôi mắt cô nhìn tòa cao ốc vẫn đang đèn đuốc sáng rực giữa đêm khuya. Đôi mắt âm trầm lộ ra một vẻ hung ác, thanh âm hơi lạnh lùng nói "Chú Trần. Giúp tôi điều tra một người. Tôi muốn toàn bộ tư liệu về hắn."

"Được ạ. Tiểu thư. Cô trước nói cho tôi một ít thông tin cơ bản của hắn." Trong điện thoại truyền tới một giọng nói đàn ông trung niên, đặc biệt cung kính.

"Lớp 18 khoa quản lý đại học Q, Hứa Phong. Tôi muốn toàn bộ tư liệu về hắn. Bao gồm ghi chép thông tin liên lạc ngày thường cùng ghi chép internet. Tư liệu điều tra phải hết sức kỹ càng tỉ mỉ. Ngày mai gửi tư liệu cho tôi." Giọng cô rất lạnh, đôi mắt lại càng hiện lên vẻ giễu cợt. Cô ngược lại muốn xem là thần thánh phương nào muốn theo đuổi chị ấy.

"Vâng. Tiểu thư. Ngày mai tôi sẽ gửi tư liệu điều tra cho cô." Người đàn ông tên chú Trần kia đã nói như vậy.

"Ừ." Đoạn Mộ Thừa đáp một tiếng liền cúp điện thoại.

Nhỏ tiếng nhẹ chân mà đẩy cửa kính ra, cô nhẹ nhàng chầm chậm nằm lên trên giường, trong lỗ mũi tràn đầy mùi hương trên người chị ấy. Cách một khoảng khiến cho cô tâm thần rạo rực.

Đang muốn nhắm mắt lại, nhưng từ bên cạnh lại truyền tới giọng của chị ấy, giọng cô ấy rất trong trẻo, không có nửa phần mềm mại sau khi tỉnh ngủ. "Đoạn Mộ Thừa."

"Ừm?" Cô mở mắt ra, thanh âm vừa mềm vừa nhẹ. Hiển nhiên không ngờ chị ấy còn chưa ngủ.

"Tôi không hy vọng chuyện như Cao Hoan lại phát sinh nữa." Đôi mắt cô ấy tỉnh táo, từng chữ rõ ràng sáng tỏ.

Cao Hoan. Là một nữ sinh đã từng cùng lớp với Giang Khuynh Ca. Bởi vì có một khoảng thời gian khá thân với cô ấy, sau khi Đoạn Mộ Thừa biết được. Ngoài sáng trong tối gây áp lực cho cô gái vô tội kia. Khiến cho cô gái kia bất đắc dĩ nghỉ học, cuối cùng tự sát. Mặc dù cứu lại được, nhưng mà Cao gia phá sản, thiên kim tiểu thư gia cảnh giàu có hiện giờ trở thành kẻ lang thang, trên lưng gánh khoản nợ rất lớn, tình cảnh làm người ta thổn thức cảm khái.

Tuy rằng Giang Khuynh Ca sau đó mới biết, dự định nhờ ông nội Giang trợ giúp Cao gia một chút, nhưng sau lưng luôn có một lực ngăn trở. Không cần nói cũng biết là Đoạn Mộ Thừa. Ông nội Đoạn quá cưng chiều cô. Cho nên Đoạn gia căn bản là do cô làm chủ.

Bởi vì chuyện này, cô ấy đối với cô càng thêm bất mãn. Mà hành vi của cô cũng càng ngày càng quá đáng. Trên cả quãng đường này không biết đã thương tổn bao nhiêu người. Mỗi khi nhớ tới, nếu là người lãnh tình lãnh tính như Giang Khuynh Ca cũng sẽ rất tự trách. Nhưng Đoạn Mộ Thừa cô sẽ không, trong mắt cô trước nay đều sẽ không quản sống chết của người khác.

Thấy chị ấy nhắc tới cái tên Cao Hoan này, đôi mắt nhạt màu của Đoạn Mộ Thừa trầm xuống. Vừa ác cảm chán ghét cũng mang một vẻ cô đơn. Có thể cô ngầm thương tổn rất nhiều người vô tội, sau cùng cô cũng lợi dụng tập đoàn Đoạn thị, đều tiến hành bồi thường nhất định. Nhưng mà người phụ nữ Cao Hoan kia một chút cũng không vô tội. Chỉ là chị ấy không nhìn thấy bản chất của cô ta.

"Cao Hoan không vô tội một chút nào. Nếu còn có người giống như Cao Hoan xuất hiện, em không ngại để cho hắn làm Cao Hoan thứ hai." Đoạn Mộ Thừa xoay người có chút tức giận, môi mỏng hơi mím lại. Chị ấy không tin cô.

"Vậy ở trong mắt cô hạng người gì mới tính là vô tội. Đoạn Mộ Thừa. Cô có thể nào đừng máu lạnh như vậy hay không?" Giọng cô ấy rất lạnh cũng rất cứng rắn. Xa lạ lạnh lùng như lúc quan hệ giữa hai người chưa khôi phục khi rời đi trước kia.

"Em nói. Cao Hoan, cô ta không vô tội. Tại sao chị không chịu tin em?" Dường như cảm xúc tích lũy rất lâu bỗng chốc bùng nổ. Cô ngồi bật dậy, đôi mắt màu xám tro tràn đầy bị thương cùng khổ sở. Khuôn mặt tinh xảo có chút dữ tợn. Đôi tay trắng nhỏ siết rất chặt, đâm vào lòng bàn tay mềm mại.

"Cô bảo tôi làm sao tin tưởng cô?" Giang Khuynh Ca ngồi dậy, mặt mày lạnh lùng mà nhìn thoáng qua cô, thanh âm lạnh đến mức không có một chút độ ấm. Sau đó lập tức xoay người đắp chăn lên.

Dứt lời. Trong phòng liền truyền đến tiếng ầm ầm quăng ngã đồ vật. Giang Khuynh Ca nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay trắng nhỏ lại bấu chặt lấy chăn.

Sau đó cửa phòng lập tức bị mở ra, 'bang' một tiếng, cửa phòng bị đóng sầm lại. Trong phòng lại lần nữa quay về yên tĩnh.

Đã trễ thế này, cô ta lại chạy đi đâu? Bỏ đi, với thân phận đại tiểu thư Đoạn gia của cô ta chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Giang Khuynh Ca như thể tự an ủi chính mình vậy, không cần quản cô, cũng không thể mềm lòng. Những người bị cô ta thương tổn đó chẳng lẽ cũng không vô tội sao?

Mà lúc này, tại một khúc cua ở ngoài phòng ký túc xá, Đoạn Mộ Thừa ôm đầu gối ngồi ở một góc tối tăm. Đôi mắt màu xám nhạt tràn đầy nước mắt. Lạch cạch lạch cạch mà thấm vào chiếc áo ngủ đơn bạc. Tuy rằng nước mắt đang rơi, nhưng cô không phát ra một tiếng nào. Ánh mắt yếu ớt cùng nan kham hiếm thấy.

Trên hành lang dài tăm tối, cô cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi một đêm. Chị ấy liền tình nguyện tin tưởng ả tiện nhân Cao Hoan kia cũng không tin cô. Bởi vì Cao Hoan, chị ấy đã rời khỏi thành phố B hơn một năm qua, cảm xúc cứ như vậy không thể khống chế mà bộc phát.

6 giờ rưỡi sáng, Cố Thanh Mộc và Diệp Vãn An sửa sang lại đồ đạc chuẩn bị ra ngoài. Nhìn thấy ở chỗ rẽ ký túc xá có một người ngồi đó, sắp bị dọa nhảy dựng.

Đây chẳng phải bạn nhỏ Đoạn Mộ Thừa phòng Giang học bá bên cạnh sao? Tuy rằng số ngày quen biết không nhiều lắm. Nhưng Cố Thanh Mộc biết bạn nhỏ này đối với Giang học bá là thật sự toàn tâm toàn ý. Quả thực có thể nói là fan cuồng số một của Giang học bá. Ngoại trừ có chút ốm yếu âm trầm quen thuộc, nhưng cảm giác vẫn rất đáng yêu.

_______________________

Editor có lời muốn nói: Bé Đoạn của tôi quá đau khổ. Huhu...

Mấy đoạn lịch sử thật muốn tẩu hoả nhập ma