Tối đó ông Hải vội vã quay trở về nhà trong tâm trạng vừa mừng vừa sợ. Ông mừng vì đã tìm được một cơ hội có một không hai khi mà hai viên gạch vàng ông sợ sẽ rất khó để bán thì nay bất ngờ như một cơ duyên ba người Trung Quốc tìm đến như một định mệnh. Quan trọng hơn đó chính là ý nghĩa của hai viên gạch đó đối với họ không chỉ là ở giá chị vật chất mà nó còn là lịch sử, là niềm kiêu hãnh của cả một gia tộc cách đây đã mấy trăm năm.
— Số trời, đúng là số trời muốn giúp nhà ta rồi. Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy đã chỉ điểm.
Vừa đạp xe về nhà ông Hải vừa lẩm bẩm một mình suốt quãng đường đi. Quăng xe cái rầm vào trong sân, ông Hải khiến cho cả vợ lẫn mẹ vợ phải giật mình. Đóng cổng lại ông Hải đi vào trong nhà mặt mũi không tránh khỏi sự hồi hộp. Mẹ vợ tưởng con rể làm sao vội hỏi :
— Có chuyện gì hả con, sao nhìn mày như bị ma đuổi thế.
Ông Hải vội trả lời, nhưng do cả hai vợ chồng đều không kể với ai kể cả là bố mẹ trong gia đình nên ông Hải vẫn giấu :
— À không có gì đâu mẹ, con đói quá nên vội ấy mà.
Mẹ bà Hoài nghe vậy bà liền trả lời :
— Vậy con ngồi nghỉ đi, mẹ đi hâm lại thức ăn cho con. Khổ đợi lâu quá nên mẹ nghĩ còn ăn ở ngoài nên dọn mất rồi. Cứ ngồi đây đợi mẹ.
Bà mẹ đi chuẩn bị cơm, còn hai vợ chồng ông Hải khẽ khép cửa lại rồi nhìn vợ bằng ánh mắt thăm dò mọi thứ xung quanh, thấy lạ lạ bà Hoài hỏi chồng :
— Này, làm cái gì đấy, sao mà lấm la lấm lét như nhà có ma thế…?
Ông Hải đưa tay lên miệng làm dấu suỵt rồi khẽ đáp :
— Bé mồm thôi, còn hơn cả ma ấy chứ. Ban nãy có mẹ nên tôi không muốn nói….Giàu rồi, mình sắp giàu to rồi mình ơi…
Bà Hoài nghe thấy chồng nói “ Giàu “ thì mắt sáng bừng lên, nhưng chỉ đoán được là chồng tìm được chỗ bán vàng với giá cao nên bà Hoài vội hỏi :
— Thật…thật hả mình….Chắc là có người mua với giá cao hả mình..?
Ông Hải gật đầu nhưng chạy lại nói thì thầm :
— Đúng là có người mua nhưng giá còn cao hơn bà tưởng tượng nhiều, chuyện này tuyệt đối không được kể cho ai nghe đâu đấy, kể cả là người thân.
Ông Hải vội tóm tắt nhanh câu chuyện của ba người đàn ông Trung Quốc mà ông gặp buổi chiều nay. Bà Hoài nghe đến đâu mắt chữ o, mồm chữ a đến đấy. Quá sửng sốt, quá ngạc nhiên, tất cả cứ như là một câu chuyện thần thoại, nếu như không có hai viên gạch vàng kia chắc sẽ chẳng ai có thể tin được. Nhưng sự thật đang được chôn ngay dưới nền nhà, bên dưới cái chum gạo không hề suy chuyển suốt hai năm qua.
— Trời ơi, sao lại khép cửa vào thế này, mở cửa ra cho mẹ bê mâm cơm lên nào Hải ơi.
Ông Hải dừng câu chuyện, ông nhìn vợ ra hiệu giữ mồm giữ miệng. Tất nhiên là ông không cần nói thì bà Hoài cũng biết. Tuy là đang ở với mẹ đẻ nhưng bà Hoài rất kín miệng trong truyện tài sản. Gia đình bà Hoài có tất cả 5 anh chị em, người thì kinh tế cũng có, người thì nghèo rớt mồng tơi. Từ ngày đi lấy chồng là bà Hoài cũng không còn thiết tha gì với anh chị em nữa. Thi thoảng lắm mới về thăm bố mẹ một lần, lần này nếu không chửa đẻ công việc ngổn ngang chắc có lẽ bà Hoài cũng chẳng gọi đến mẹ. Tính tình ích kỷ nên trong thâm tâm bà Hoài cũng sợ rằng nếu người trong nhà biết bà Hoài có vàng họ sẽ đến xin. Thế nên bà Hoài chẳng kể với ai chuyện gì.
Ngồi ngoáy ngoáy bát cơm, ông Hải cũng chẳng còn tâm trạng nào để ăn. Cả hai vợ chồng lúc này chỉ chăm chăm nhìn vế phía cái chum gạo. Đêm đó, canh mẹ đã ngủ say hai vợ chồng nằm trong buồng trong bắt đầu thủ thỉ chuyện bán vàng. Bà Hoài nói :
— Này, nếu như mà họ đã muốn mua lại như thế thì ông cứ hét giá gấp mấy lần vào.
Ông Hải đáp :
— Không được, dù sao họ cũng vừa là mối, vừa là khách đặt hàng. Vả lại họ cũng nói sẽ trả gấp đôi với giá trị vàng hiện nay. Chưa kể họ còn cam kết từ nay về sau sẽ giao cho tiệm vải chúng ta những loại vải thượng hạng nhất với giá rẻ nhất, nếu chất lượng may trang phục lần này mà tốt thì sau này đơn hàng sẽ có rất nhiều. Bà đừng thấy cái lợi trước mắt mà ham rồi bỏ qua tiền đồ cơ nghiệp sau này.
— Nhưng…nhưng mà….- Bà Hoài nhưng nhị.
Ông Hải giải thích tiếp :
— Cái gì thì cái, làm người cũng cần phải có cái tâm. Duyên số cho chúng ta gặp họ cũng là muốn họ được lấy lại di vật của tổ tiên ngày trước. Nghe câu chuyện của họ tôi còn nghĩ họ trả bằng giá là mừng lắm rồi.
Bà Hoài lắc đầu :
— Bằng lằ bằng thế nào, họ nói trả gấp đôi thì ông cứ lấy gấp đôi đi. Rõ là kẻ điên mới chê tiền….Nhà ta còn phải xây nhà, rồi tôi còn tính mở thêm tiệm vải trên huyện, mà cả tỉnh nữa đấy. Cần nhiều tiền lắm đấy.
Ông Hải tặc lưỡi :
— Ừ, được rồi….Họ hẹn 3 ngày nữa sẽ quay lại. Nhưng để cho chắc ăn tôi sẽ tìm một chỗ khác để giao dịch. Nếu để họ đến đây e là họ sẽ phát hiện ra điều gì đó.
Bà Hoài hỏi tiếp :
— Mà ông có nói với họ hai viên gạch vàng đó được đào từ dưới giếng nhà mình lên không..?
Ông Hải lắc đầu :
— Điên à mà nói thế, tôi nói là đào được ngoài ruộng. Nghe xong họ còn ngỏ ý muốn mua cả khu ruộng nhà mình. Nhưng hai năm nay có trồng trọt gì đâu, vả lại đất ruộng cũng của bố mẹ để lại nên tôi không đồng ý. Tôi cũng bảo đã xới tung cả mảnh ruộng lên rồi nhưng chỉ tìm được đúng hai viên gạch như vậy. Mà bà đừng lo, tôi thấy họ là người tốt, sống trượng nghĩa. Mình vừa là giúp họ mà vừa có lợi cho mình, đừng tham quá. Sau này mình còn nhờ vả họ nhiều.
Bà Hoài ậm ờ :
— Biết rồi, khổ lắm nói mãi. Thế mà tôi bảo mẹ đi chợ sớm, mình ở nhà đào cái nồi đất đó lên mà lấy vàng. Xong xuôi là xây nhà luôn, chỗ còn lại cất hết đi tôi khỏe lại sẽ mở thêm một à không hẳn hai tiệm vải trên huyện. Mình thấy có được không..?
Ông Hải gật đầu đồng ý nhưng vẫn không quên nhắc lại :
— Cũng được, độ này ra tiệm vải tôi mới biết nhà mình đông khách mà toàn khách ở trên huyện. Cô Điệp cũng tính như bà vậy đấy, cô ấy còn nói nếu mà mở tiệm trên huyện cô ấy sẽ giúp nhà mình tìm một vài người có kinh nghiệm lẫn chuyên môn về làm đấy. Thời vận của nhà ta đang đến, phải nắm bắt mà làm giàu. Tiền bao nhiêu tiêu rồi cũng hết, nếu như biết cách làm ăn tiền đẻ ra tiền mới lâu bền được. Mà đừng quên phải làm việc thiện số vàng mà thầy Lã để lại đấy nhé. Tôi sẽ lo chuyện xây nhà, còn bà lo chuyện của thầy Lã giao. Như vậy là hợp lý…
Bà Hoài vâng dạ trong lòng mở cờ mừng rỡ. Chỉ trong vòng có hai năm mà hai vợ chồng bà đã đổi vận. Rồi đây cả làng xã, họ hàng gần xa sẽ phải nhìn vào bà mà ngưỡng mộ. Để xem còn ai dám coi thường vợ chồng bà nữa không..? Tuy nhiên lòng tham vô đáy, lúc không có gì thì chỉ mơ ước đủ ăn, lúc đủ ăn rồi lại mơ làm giàu, đến lúc giàu lại muốn giàu nữa, giàu mãi. Nhất là sắp tới đây cả một đống tiền đang bày ra trước mắt. Nhưng một số lượng lớn tiền trong đó lại phải đem đi làm từ thiện, cứu giúp những kẻ xa lạ, nghèo đói. Bà Hoài có chút gì không cam tâm, và trong đầu bà đã nảy ra một kế hoạch.
“ Phải rồi, phải rồi….Mình sẽ làm như thế…”
Ông Hải cũng chưa ngủ, nhưng trái ngược với suy nghĩ của vợ, ông Hải nằm nhắm mắt tịnh tâm thầm cảm ơn thầy Lã. Ông cũng vui mừng khi mà tâm nguyện của thầy Lã gửi gắm hai năm nay sắp được thực hiện. Vui mừng hơn đó là giá trị số vàng còn được tăng lên gấp đôi, đồng nghĩa với việc những người được giúp cũng sẽ là nhiều hơn. Càng nghĩ ông Hải càng thấy thầy Lã thật thâm sâu, mọi câu nói của thầy đều mang một ẩn ý, một ý nghĩa nhất định mà phải đến sau này mới nghiệm ra được. Phải chăng thầy Lã cũng biết ý nghĩa của biểu tượng Bạch Hạc Gia khắc trên ba viên gạch vàng và thầy đoán được sau này sẽ có người đến tìm chúng. Nhưng do của là của gia chủ tìm được, thầy không dám khuyên là nên để lại mà chỉ nói chờ thời cơ. Cũng may là ông Hải vẫn cố gắng giữ lại số vàng nếu không làm gì có cơ hội ngày hôm nay, ông Hải khẽ lẩm bẩm :
“ Đội ơn thầy.”
Sáng hôm sau, khi mà mẹ vợ mới cắp nón đi chợ thì cả hai vợ chồng ông Hải đã ngay lập tức đào nền nhà lên để lấy vàng. Xê dịch cái chum gạo sang một bên, ông Hải cầm cái xà beng nhắm đúng vị trí chôn vàng để đục. Không mất quá nhiều thời gian chỗ xi măng trên bề mặt nứt vụn ra từng mảnh, bà Hoài vừa nói :
— Ấy, nhè nhẹ tay thôi mình.
Thì :
“ Bục”
Tiếng xà beng đâm xuống nền đã chạm vào cái nồi đất chứa vàng năm xưa tạo nên âm thanh đổ vỡ. Ông Hải vội buông xà beng ra mặt lo lắng :
— Chết…chết….tôi làm vỡ rồi.
Bà Hoài đặt luôn cậu con bé xuống giường rồi chạy lại, quả nhiên mảnh vỡ của cái nồi đất lộ ra cùng với những mảng xi măng. Hai vợ chồng cẩn thận, nhẹ nhàng dùng tay nhặt từng mảnh vụn để lên trên. Thứ mà họ đang hồi hộp mặc dù biết chắc chắn nó đang ở dưới này đã dần xuất hiện. Hai viên gạch vàng được bọc trong một tấm vải đỏ vẫn nằm ở đó, bà Hoài một viên, ông Hải một viên. Cả hai nhìn nhau mừng rỡ y như cái ngày đầu tiên họ tìm thấy vàng :
— Nó đây rồi mình ơi….Chúng ta giàu to rồi.