Nhà bà Hoài ông Hải cũng như bao gia đình trong làng khác, hồi đó vẫn còn đang trong thời chiến, làm gì có của ăn của để. Bữa cơm còn phải độn ngô, khoai, sắn là điều bình thường. Ngày ấy nhiều gia đình còn phải nấu cơm chung với cám lợn, nồi cơm mở ra vàng đục thế mà nhà đông con của không ngon cũng hết. Có hạt gạo bỏ vào mồm những năm còn kháng chiến là quý lắm rồi. Nói thế để mọi người biết nhà bố mẹ ông Hải cũng còn nghèo đói lắm. Nhưng được cái đất rộng, vườn tược, giếng sân đủ cả. Ông Hải cũng là bộ đội xuất ngũ, về được hai năm thì cưới vợ, đến năm 1972 thì sinh trai đầu lòng. Bố mẹ chết đi để lại mọi đất đai cho ông Hải cũng là người con trai còn lại duy nhất, bố mẹ ông Hải sinh tổng cộng được 7 người con, thì 5 người là nữ, anh trai ông Hải cũng đi bộ đội nhưng người đi chỉ có giấy báo tử gửi về. Các chị em gái lấy chồng rồi cũng theo chồng, đất đai để lại một mình ông Hải là người nắm giữ.
Lấy vợ sinh con xong, may mắn bắt đầu đến với gia đình ông Hải. Vẫn là cái giếng ấy, vẫn là cái sân bằng đất mà vợ chồng ông Hải hàng ngày vẫn thả gà. Nhưng một buổi sáng, khi mà bà Hoài đang ở trong nhà chăm con thì ông Hải nghe thấy tiếng gà kêu quang quác ở phía sân sau. Nghĩ là chó đuổi bắt gà nên ông Hải vội cầm gậy chạy ra xua. Ra đến sân thì ông Hải thấy con gà không ai làm gì những cứ kêu quang quác rồi nó đập cánh, chạy như thể có thứ gì đang đuổi đằng sau. Chạy đến miệng giếng thì nó nhảy xuống, ông Hải không kịp xua lại. Nhìn còn gà chết chìm dưới lòng giếng sâu hút hút nhưng nước khá đầy mà ông Hải tiếc hùi hụi. Bà Hoài đi ra hỏi chồng :
— Làm sao thế hả mình ơi, chó nó lại cắn gà nhà à..?
Ông Hải tiếc rẻ lắc đầu :
— Không, chó nó có cắn đâu. Nhưng chẳng hiểu sao con gà lại nhảy xuống giếng, chết rồi. Mà nó chìm nghỉm vớt kiểu gì bây giờ, để dưới đó rồi thối hết cả nước.
Bà Hoài thở dài :
— Nuôi được mấy con gà, hết chó cắn rồi lại nhảy xuống giếng. Gà thì đâu có to đâu mà ăn được…Khổ, hay ông xem thế nào vớt nó lên đi không thối rồi đến nước giặt giũ cũng chẳng có.
Nói xong bà Hoài bế con đi vào trong nhà, nhìn xuống cái giếng khá là sâu, nhưng trước đây ông Hải có nghe bố mẹ kể lại rằng khi mà đào cái giếng này đào mãi không thấy nước, đang định bỏ dở thì một người thợ cố cạy nốt viên đá đang đào dở ra thì nước bắt đầu chảy. Nhà nằm sát vách một quả đồi nên lúc xem người ta bảo đào giếng chắc chắn sẽ gặp mạch nước. Bao nhiêu công lao định bỏ ngang thì viên đá kia lại chính là viên đá chắn mạch nước ngầm. Cả xóm ngày ấy vui mừng vì cuối cùng cũng có nhà đào được giếng. Nước giếng nhà ông Hải mát lắm, tuy đào sâu nhưng nước lúc nào cũng đầy đến nửa chẳng bao giờ nhìn thấy đáy. Chính ông Hải cũng chẳng biết cái giếng sâu bao nhiêu. Giờ mà phải xuống mò xác con gà lên chẳng biết có mò được không..? Tuy rằng cái giếng này chỉ là nước dùng để giặt giũ, rửa ráy chứ không phải nước ăn. Nhưng không vớt xác con gà lên thì lại càng nguy hại, để nó mà thối ra đấy chắc chỉ có nước tát cạn cái giếng.
Chép miệng một cái ông Hải nhanh chóng cởi quần áo rồi buộc một sợi dây thừng phía bên trên thật chắc chắn xong từ từ, từ từ ông Hải trèo xuống lòng giếng. Năm đó trời mùa thu nên làn nước hơi lạnh, vừa chạm chân xuống nước ông Hải đã cảm nhận được cái lạnh không mấy dễ chịu, nhưng khi cả cơ thể dần chìm xuống nước thì nhiệt độ được điều hòa hơn. Hít mạnh một hơi ông Hải lặn mất tăm. Nước khi múc lên khá trong, nhưng do độ sâu cộng với trong giếng ánh nắng mặt trời không chiếu vào được thành thử khi lặn xuống chỉ có một màu tối đen, chẳng nhìn thấy gì cả. Cuối cùng thì cũng chạm được đáy giếng, nhân lúc vẫn còn hơi, ông Hải quờ tay tìm kiếm nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy con gà đâu. Dưới này chỉ toàn là đá sỏi, đá cuội lởm chởm. Nổi lên lấy hơi ông Hải toan lặn xuống mò lần nữa thì đột nhiên ông nổi da gà bởi vừa tức thì có cái gì đó khẽ chạm vào chân ông, thứ đó cứ như ngón tay của một ai đó vừa chọc vào lòng bàn chân của ông vậy.
Trời thì chỉ vừa mới sáng, nắng đã lên nhưng bên dưới giếng thì không khí ẩm thấp, âm u một cách quái lạ. Ông Hải nghĩ :
— Hay là cá, dễ thường ngày xưa là hay thả cả xuống đây lắm.
Vừa nói xong thì cái thứ không xác định đó lại quyện vào chân ông một lần nữa. Thấy không ổn, vốn là bộ đội nên ông Hải cũng không tin vào mấy chuyện tâm linh, ma quỷ. Chắc mẩm đó là cá, hơn nữa phải nhanh chóng mò được xác con gà nên ông Hải tiếp tục lặn xuống. Vẫn chỉ là những hòn đá cuội đủ kích cỡ, đang loay hoay lần mò thì ông Hải giật bắn người, khi mà rõ ràng vừa mới có bàn tay của ai đó đặt vào túi quần đùi ông một cục đá tròn tròn ngang với nắm tay người. Một bàn tay rõ ràng chứ không phải là con cá mà ban nãy ông vẫn nghĩ. Cả đời chưa biết sợ ma là gì, nhưng dưới đáy giếng toàn nước thế này từ sớm đến giờ chỉ có một mình ông Hải là bơi trong đây, làm gì có ai khác. Hơn nữa nếu có người ở dưới này thì chỉ có người chết chứ làm sao mà sống được nếu không trồi lên thở. Thế vậy cái thứ quỷ quái vừa nhét đá vào túi quần ông là thứ gì.
Sợ đến thất kinh ông Hải ngoi nhanh lên bờ, miệng gào tên vợ :
— Mình ơi, Hoài ơi……Ra đây nhanh lên…..Giúp….giúp….tôi…
Bà Hoài vẫn đang bế con ở trong nhà không nghe thấy gì, ở sân sau dưới lòng giếng ông Hải vẫn cố gào :
— Đâu rồi….Hoài ơi….Hoài…..Bà nó….ơi….Ra đây….giúp…tôi.
Phải gọi đến lần thứ 3 bà Hoài mới đặt con xuống giường rồi chạy ra nói với :
— Đây đây….Ông ở đâu mà gọi to thế, tôi chẳng thấy ông đâu cả.
Vừa xỏ đôi dép cao su bà Hoài vừa tất bật chạy ra, nghe thấy tiếng vợ ông Hải phần nào cũng đỡ run hơn. Nếu như bây giờ mà không ai thưa chắc ông phải thét lên vì kinh sợ. Bởi ban nãy sợi thừng mà ông thả xuống chạm mặt nước thì nay nó đã bị kéo lên một đoạn, khiến cho ông không thể với tới được. Nhìn thấy vợ ở trên miệng giếng ông Hải thều thào :
— Thả…thả…cái….dây thừng…xuống ngay cho tôi…tôi….Nhanh lên…
Bà Hoài nhìn mặt chồng tái nhợt thì nghĩ chắc có lẽ do ngâm nước lạnh nên ông Hải không chịu được. Vội thả dây xuống cho chồng leo lên, lên đến nơi ông Hải vẫn còn run như cầy sấy. Rùng mình một cái ông Hải nói :
— Mình…ơi…ở dưới….đáy…giếng có…người hay sao…ấy.
Bà Hoài cau mặt trách chồng :
— Ông thôi đi, không vớt được xác con gà lên thì thôi còn làm trò dọa tôi nữa. Đáy giếng nào có người, về đây bao lâu nay ngày nào tôi chẳng múc nước giếng lên giặt. Mà người nào sống được ở dưới đáy giếng, ma thì họa may ra…Ông cứ vớ va vớ vẩn.
Ông Hải nuốt nước bọt run run đáp :
— Thật…thật…đấy…Mình có thấy…tôi…đùa…chuyện…ma quỷ…bao giờ…không..? Nó…có còn…nhét đá…vào trong…túi tôi…đây này…Rõ ràng là một bàn…tay người nhét vào trong túi tôi….mà..
Nhìn chồng đang rất sợ hãi khiến cho bà Hoài cũng bán tín bán nghi, là phụ nữ chuyện tâm linh thì ai cũng phải có chút tín. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành mà, hơn nữa chồng bà trước nay thế nào bà biết, ông Hải có bao giờ đùa cợt hay đem truyện ma quỷ ra mà trêu người đâu. Bà Hoài gặng hỏi :
— Đâu , thế nó nhét cục đá vào túi ông đâu….Mà sao lại là nhét đá vào túi ông..?
Ông Hải thò tay vào bên trong túi vẫn còn cộm lên hẳn một cục tròn tròn, nhắm mắt nhắm mũi móc ra đưa cho vợ ông Hải lắp bắp :
— Đây này, nó nhét cục đá này vào trong túi tôi….Chứ tôi có điên đâu mà lấy đá cho vào túi làm gì.
Khi ông Hải vẫn còn chưa dám nhìn cục đá đó hình thù như thế nào thì bà Hoài hai tay run run đỡ lấy cục đá rồi tròn mắt không thốt lên được lời nào. Bà Hoài nhìn chồng nói như sắp khóc :
— Ông….ông nói…nói…đây là…cục…đá…đá…hả…..Ông nhìn…nhìn…lại…xem….nào…Hay tôi…nằm…mơ…?
Ông Hải chẳng hiểu vợ đang nói gì, quay mặt lại ông há hốc mồm khi mà thứ vợ ông đang cầm trên tay không phải đá mà là một cục màu vàng, màu vàng nguyên khối, cục vàng to như nắm đấm vàng chóe đang nằm trên tay bà Hoài khiến ông Hải ngay lập tức quỳ mọp xuống giếng, bà Hoài thấy vậy cũng lập tức quỳ xuống. Hai vợ chồng lạy lên lạy xuống mồm không ngớt nói :
— Con lạy cô, con lạy cậu, con lạy chư vị thánh thần đã ban phước, ban lộc cho nhà chúng con. Ban nãy con có nói gì sai mong cô, mong cậu, mong các vị tha thứ.
Khi mà hai vợ chồng vẫn đang lạy thì từ trong nhà, cậu con trai cả hơn một tuổi chẳng hiểu ai trêu chòng hay làm gì mà cứ vang lên tiếng cười khanh khách.