- 🏠 Home
- Linh Dị
- Việt Nam
- Nghiệp Báo Hài Nhi
- Chương 7: Bỏ rơi…
Nghiệp Báo Hài Nhi
Chương 7: Bỏ rơi…
Bên trong khuôn viên nhà đang lấp ló bóng ai đó đi qua đi lại, tiến gần thêm Nhi nghe rõ tiếng máy móc, tiếng nói chuyện từ bên trong phát ra. Không phải chỉ có một người mà là phải đến 6-7 người. Ngó vào bên trong thì Nhi nhận ra đây là một tổ thợ xây, họ đang xây sửa lại ngôi nhà. Không biết họ đang xây thêm cái gì nhưng khi nhìn vào khu đất trống trước sân, Nhi giật mình bởi khoảng đất đó đã được rải đá trát hết thành nền xi măng. Vậy là cái bình sứ đựng xác của hài nhi chôn dưới đất đang bị lấp kín bằng một lớp xi măng hoàn toàn mới.
Mọi chuyện giờ đây càng lúc càng khiến cho Nhi cảm thấy khó khăn. Đến để mà đào cái bình đó lên đã là một việc không mấy dễ dàng, nay ngoài việc ở đây quá đông người, chiếc bình đang nằm dưới đất kia đang bị lấp kín bởi đá xanh và xi măng. Không biết phải làm thế nào thì có người đi ra ngoài cổng, là một người phụ nữ trung niên, không ai khác chính là người mà Nhi đã thuê nhà trước đây, người phụ nữ nheo mắt nhìn nhìn rồi hỏi vọng ra:
- - Ai đứng ngoài đó đấy, tìm ai à…?
Nói xong bà ta bước lại gần, ra đến cổng nhìn rõ mặt Nhi bà chủ nhà cười lớn:
- - Ơ kìa, có phải cô gái ngày trước thuê nhà ở đây phải không..? Cả nửa năm rồi mới quay lại đấy nhỉ..? Mà cô quay lại đây có chuyện gì thế, quên đồ gì à…? Nói luôn là giờ chắc không còn nữa đâu nhé.
Nhi ấp úng trả lời:
- - Dạ...không, không...Cháu không quên gì cả, hôm nay đi qua đây có chút việc nên tiện ghé qua chút thôi ạ..Dù sao trước cháu cũng ở đây cả năm trời còn gì. Mà nhà đang xây sửa mới gì hả cô..?
Bà chủ nhà đáp:
- - Ra vậy, tôi còn cứ nghĩ cô quay lại để thuê nhà tiếp. Ừ, đang xây thêm cái nhà kho, với lại lát hết lại nền xi măng đi cho nó đỡ bẩn, trước đất trống mưa xuống dớt mà bẩn lắm. Trát lại này cho sạch.
Nhi vừa nhìn người ta đổ bê tông xuống mặt đất vừa nói:
- - Cô đầu tư tốn kém quá ha, nhà cho thuê mà làm kỹ quá cô nhỉ..? Thế chưa có ai thuê hả cô, cô nói cũng có phần đúng, cháu đến đây hôm nay là cũng muốn xem nhà cho đứa em, nó học Cao Đẳng Du Lịch ở gần đây, đang tìm nhà trọ, cháu cũng gọi cho cô rồi nhưng không được. Vậy nhà này có ai thuê chưa hả cô..?
Bà chủ nhà cười lớn:
- - Biết ngay mà, nhưng nhà này giờ không cho thuê nữa rồi cháu ạ. Mấy tháng trước cũng có người thuê nhưng chẳng hiểu sao thuê được 3 tháng thì bỏ đi, không lấy tiền cọc lại luôn. Gớm, nhà cho thuê hơi đâu mà tu sửa thế này. Không giấu gì mày, nhà này là của ông anh trai cô đang ở bên Đức, cả nhà sang đó cũng 5 năm nay rồi. Nhà không ai ở nên bảo cô cho ai thuê thì thuê, vừa có người trông nhà mà nhà có hơi người nó cũng ấm. Hai tuần sau cả nhà về đây chơi, có khi là ở lại đây mấy tháng lo công việc thủ tục gì đấy. Mấy năm nay cho thuê nhà nó cũng cũ, nhât là cái sân đất này, gớm ngày trước ông ấy tính để trồng rau trồng cây mà mưa xuống nó bẩn quá nên mấy tháng trước cô tính lát lại nền hết rồi. Mà có người thuê nên chưa làm, tiện người nhà bên kia về cô tu sửa lại hết luôn. Biết đâu ông ấy về ở hẳn thì nhìn cũng sạch đẹp. Thế nên là giờ nhà này không cho thuê nữa rồi. Cháu thử đi tìm xung quanh đây xem, cũng có mấy nhà cho thuê, còn đi ra bên ngoài có dãy trọ đấy. Với lại thuê nhà này thường là mấy người thuê chứ không sinh viên tiền đâu mà thuê một mình. À còn số điện thoại cô bị mất nên đổi số lâu rồi, mày không gọi được là phải. Khổ có phải gọi được cho cô là không mất công như này không..? Mà con này nhìn càng ngày càng xinh, thế chồng đâu..?
Nhi cười gượng gạo cố nói dối là hai vợ chồng bây giờ đang ở Hải Phòng, ban nãy Nhi có nghe thấy bà chủ nhà nói đến việc ai đó thuê nhà mà chỉ ở được mấy tháng. Nhi hỏi:
- - Ủa mà sao người trước thuê lại ở được có mấy tháng vậy cô..?
Bà chủ nhà nhìn Nhi có vẻ nghi ngại, kéo Nhi ra khuất sau phía bờ tường bà ấy nói khe khẽ:
- - Này cô hỏi thật, ngày trước mày ở đây hơn năm trời, mày có thấy hay nghe được gì lạ không..?
Nhi làm bộ không biết:
- - Nhìn thấy hay nghe thấy gì lạ là sao hả cô..?
Bà chủ nhà tặc lưỡi trả lời:
- - Đấy, mày ở đây cả năm, trước đó cũng có mấy người thuê nhưng có ai kêu ca gì đâu. Thế mà mấy tháng trước có một cặp vợ chồng cũng hỏi thuê nhà, bảo là nhà họ đang xây nên thuê 6 tháng. Không hiểu làm sao ở được đến tháng thứ 3 thì bà vợ kêu là nửa đêm ngủ cứ nghe tiếng khóc, không rõ là ai khóc. Mà không chỉ khóc mà lắm lúc còn cười khanh khách. Xong hai vợ chồng có đứa con tầm 6 tuổi, họ bảo cứ thảnh ra không để mắt đến là buổi tối con họ cứ ngồi vào một góc ngồi chơi như đang có ai chơi cùng. Xong rồi bảo nhà này có ma, ma quỷ gì tại sao bao nhiêu người ở trước chẳng ai thấy gì. Vô lý ầm ầm, hết 3 tháng tự họ trả nhà không nói không rằng, mấy thứ đồ đạc họ dọn đến còn chẳng chuyển đi. Gọi điện nói mỗi câu không ở nữa, tiền cọc mấy tháng cũng không lấy lại. Cứ như ma đuổi ấy, thế có bực không cơ chứ. Nhỡ như nhà đó ra ngoài mà rêu rao nhà có ma thì còn cho thuê với bán cho ai được nữa.
Nhi nghe xong mà thấy lạnh cả sống lưng, không biết gia đình kia đã nhìn thấy gì, nhưng những thứ mà họ nói với chủ nhà không phải không có cơ sở. Bởi rất có thể chính nó đã khiến cho họ sợ hãi. Bản thân Nhi cũng đã từng nhìn thấy nó vài ngày trước đây. Chỉ nghĩ thôi mà Nhi cũng toát mồ hôi, vậy là lần quay lại Hải Dương này không giúp ích gì được cho Nhi. Việc đào cái bình lên giờ đây là bất khả thi, trừ khi Nhi phải thú nhận tất cả mọi chuyện với bà chủ nhà, năn nỉ bà ấy giúp đỡ để nhóm thợ xây kia dừng tay lại cho Nhi được lấy chiếc bình đựng xác của hài nhi đang chôn dưới lòng đất.
“ Không thể nào, mình không thể thú nhận được….Chuyện này là không thể, mình muốn đem xác nó đi chôn cất, thờ cúng tử tế nhưng mọi chuyện bây giờ không còn theo ý mình muốn là được nữa. Phải chăng đây chính là ý trời, mình không thể đem xác của nó đi..”
Sự đấu tranh tư tưởng trong đầu Nhi phân làm hai luồng suy nghĩ, một thì Nhi rất sợ hãi muốn tìm cách nào đó để chuộc lại lỗi lầm, nhưng lý trí lại vẽ ra một cảnh tượng đầy u ám, thậm chí sẽ khiến cho Nhi mất hết tất cả khi thú nhận tội lỗi mà mình gây ra trước mặt mọi người. Cuối cùng Nhi cũng đưa ra được quyết định cho mình, cô chọn tương lai đang ở trước mặt chứ không phải cái quá khứ đang bị chôn vùi vĩnh viễn. Nhi cất lời run run nói với bà chủ nhà:
- - Dạ...dạ….nếu vậy thì….cháu đi chỗ khác….khác….hỏi vậy….Cảm ơn...cô.
Bà chủ nhà thấy Nhi đột nhiên run sợ thì vội trấn an:
- - Không có ma quỷ gì đâu mà sợ, do ngày trước mày ở đây nên cô mới hỏi. Đừng có ra ngoài nói linh tinh đấy nhé….Không là chết cô đấy.
Nhi vâng dạ gật đầu rồi quay lưng bỏ đi thẳng, cô không một lần ngoái lại nhìn ngôi nhà ba tầng với khoảng đất trống đang được bổ bê tông phủ kín. Có lẽ trong cuộc đời Nhi đây là quyết định lớn nhất, bỏ qua tất cả những lời khuyên bảo, chỉ dẫn của cô Miện. Bỏ qua cả cái bình đựng xác hài nhi chôn dưới lòng đất trong khuôn viên ngôi nhà, bỏ qua cả nỗi sợ hãi vì một tương lai phía trước. Nhi run run nắm chặt lấy hai bàn tay rồi bước nhanh ra khỏi con ngõ cô vừa đi vào. Vừa đi Nhi vừa lẩm bẩm:
- - Cho….cho….tôi….tôi….xin….lỗi….xin….lỗi.
Nhi tìm được một chiếc taxi đang đỗ ở bên ngoài đường lớn, không chờ đợi xe khách nữa, cô lên taxi và nói với tài xế chở mình một mạch thẳng về Hà Nội. Cuối cùng tình thương mà cô dành cho vong thai vẫn không đủ lớn, Nhi quên mất một điều quan trọng mà cô Miện từng nói:
“ Đừng trốn tránh mà phải công nhận sự tồn tại của nó đối với mọi người, đối với cuộc sống này.”
Dường như lớp xi măng trộn đá xanh đang phủ lên nền đất nơi xác hài nhi được chôn bên dưới chính là sự thử thách đối với tình thương của người mẹ trẻ đã đang tâm chối bỏ đứa con của mình. Những người thợ xây vẫn đang trải be tông kín những phần đất cuối cùng. Nền đất đã biến mất sau xô vữa kết thúc, bầu trời bỗng nhiên trở nên âm u, những tiếng sấm khan nổ ra như báo hiệu một cơn mưa rào sắp xuất hiện:
“ Ầm…...Ùng…..Ùng…..Oàng…”
Nhóm thợ xây dùng cần gạt gạt phẳng lại chỗ bê tông vừa mới phủ kín nền đất, họ nói chuyện với nhau:
- - Vừa đổ xong thì trời như muốn mưa, khổ thật đấy…..Nhanh nhanh tranh thủ chưa mưa san phẳng chỗ này đi, ông nào mài mịn mặt trên rồi kiếm mấy tấm bạt mà phủ lại không mưa xuống lỗ chỗ hỏng hết.
Bầu trời càng lúc càng tối sầm lại, những đám mây đen kéo đến kèm theo những cơn gió lạnh lẽo, vô hồn…..Từ trong những cơn gió thổi qua đâu đó khẽ vang lên những tiếng khóc đầy ai oán:
“ Mẹ...ơi…..mẹ...ơi….hu….hu….hu…..”
“ Con….đây….mẹ...ơi….mẹ...đâu….rồi….”
Một người thợ đang mài mịn mặt bê tông bỗng dừng tay lại, anh ta quay sang hỏi bạn làm cùng:
- - Này, ông có nghe thấy gì không..?
Người kia quay lại đáp:
- - Nghe thấy gì, nãy giờ chỉ có tiếng gió thổi tung đồ đạc chứ làm gì có gì..? Sao thế..?
Người kia nhìn xung quanh rồi nói:
- - Sao vừa nãy tôi nghe thấy hình như có tiếng trẻ con khóc….kiểu hu hu….mà còn gọi mẹ mẹ gì đấy..
Người làm cùng gắt:
- - Hu hu ở đâu, gió nó thổi vào mấy cái ống nhựa làm lại đường nước cho chủ nhà kia kìa...Tôi cũng nghe thấy, mà làm nhanh đi để còn phủ bạt. Mẹ kiếp nãy mới còn nắng mà tự nhiên tối đen tối sầm.
“ Ầm…..Ùng….Oàng…”
Sấm vẫn nổ dền trời, gió vẫn thổi nhưng khi mà khoảng đất trống đã biến thành một cái sân nền xi măng bóng loáng thì trời vẫn không mưa. Mọi thứ tưởng chừng như đã bị chôn vùi vĩnh viễn, sẽ chẳng ai biết bên dưới lớp xi măng nằm sâu trong lòng đất kia có thứ gì…?
Nhi quay lại Hà Nội và bỏ qua tất cả quá khứ, cuộc sống của cô vẫn tiếp diễn hết sức thuận lợi…...Thời gian trôi qua có lẽ Nhi cũng đã quên mất “ đứa con “ của mình…
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Việt Nam
- Nghiệp Báo Hài Nhi
- Chương 7: Bỏ rơi…