Tiếng sóng vỗ rì rào, bãi cát trắng mịn, ánh nắng chan hòa kèm theo những cơn gió nhẹ mang theo hương vị của biển khơi thoảng qua khiến quan khách, bạn bè và người thân của cô dâu cảm thấy thật dễ chịu. Một khung cảnh vô cùng lãng mạn với gam nền chủ đạo là màu trắng
tinh khôi xen kẽ những bông hoa hồng đỏ thắm, mọi thứ toát lên vẻ sang trọng, nhã nhặn khi mà Quân đang mặc một bộ vets xanh màu nước biển hồi hộp chờ bố vợ tương lai đang cầm tay cô dâu từ từ từng bước đưa đến trong tiếng nhạc du dương, lãng mạn.
Nhi khoác lên mình chiếc váy cô dâu lộng lẫy, lấp lánh kim sa, trên tay cô cầm bó hoa cưới rực rỡ. Nhi e thẹn khi đi qua từng người, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc bởi những tiếng reo hò, những tiếng vỗ tay chúc mừng không ngớt. Dưới sự chứng kiến của mọi người, của bố mẹ hai bên, chú rể Quân khẽ quỳ một chân xuống, hai tay anh nhẹ đưa nhẫn cưới đeo vào ngón tay mượt mà của người yêu. Khung cảnh đó giống như trong một câu chuyện cổ tích khi mà hoàng tử cầu hôn công chúa, mọi thứ đang được tái hiện giữa đời thật. Những ai chứng kiến mà hơi mau nước mắt có lẽ cũng sẽ phải rơi lệ khi Quân nói với Nhi:
- - Đời này em là cô gái mà anh trao chọn con tim, hãy cùng anh sánh vai, chung bước trên suốt quãng đường sau này em nhé. Anh yêu em…
Bên dưới mọi người hét lên bởi quá hâm mộ tình yêu của hai bạn trẻ. Nhẫn cưới trao tay là những tiếng đồng thanh vang vọng:
- - Hôn đi….Hôn đi….Hôn đi.
Khẽ vén tóc cô dâu gọn lại, Nhi và Quân nhìn nhau âu yếm, cô khẽ mỉm cười gật đầu. Ngay sau đó là một nụ hôn sâu, nồng ấm, cháy bỏng được cả hai trao cho nhau trước sự hân hoan của tất cả mọi người. Khẽ ngượng ngùng Nhi quay lưng tung bó hoa cưới lên trời, những người bạn của cô tranh nhau chụp lấy bởi ai cũng mong muốn tiếp sau Nhi chính họ cũng sẽ có được một hạnh phúc viên mãn như vậy.
Trong tiếng vỗ tay Quân ẵm Nhi trong đôi vòng tay rắn chắc, tất cả cùng tiến vào hội trường bắt đầu bữa tiệc cưới hoành tráng với ánh đèn pha lê, với nến, với rượu vang với những bản nhạc tình cảm, du dương như tiếng sòng biển dịu dàng của bầu trời yên ả…...Tiếng cười, tiếng chúc mừng không ngớt, cô dâu Nhi cười rất tươi, khi cười cô gái ấy lại càng xinh đẹp hơn bội phần. Nhi quá hạnh phúc, cô khẽ xoa lên bụng rồi thì thầm vào tai người chồng của mình:
- - Em và con cũng yêu anh nhiều lắm….
Quân đỏ ửng mặt bởi sung sướng, Quân khẽ ôm Nhi rồi đáp:
- - Hãy thể hiện tình yêu đó vào tuần trăng mật sau đây của chúng ta, vợ yêu của anh.
********
Tại Hải Dương lúc này, 10h sáng, khi mà lớp học vừa được giải lao. Hữu ngồi nói chuyện với Tùng:
- - Có nên gọi điện thoại cho nó không..?
Tùng thở dài:
- - Hôm qua tao có gọi rồi, nhưng xem ra nó sẽ không quay lại đây học nữa đâu. Từ sau hôm đó nó ôm Tiểu Quách bảo quay về nhà tìm nơi chôn cất đứa bé. Chắc mọi chuyện ổn thôi, bố Duy là thầy cúng, chuyện này ông ấy sẽ giúp được nó.
Hữu khẽ cười:
- - Ừ đúng rồi, mà có tin vui này chúng ta nên gọi điện cho nó để thông báo. Thằng Phước tỉnh lại rồi, bác sỹ nói chỉ cần nghỉ ngơi độ 3 tháng nữa là có thể xuất viện. May mà nó không sao nếu không tao ân hận cả đời.
Tùng vỗ vai Hữu động viên:
- - Chuyện cũng đâu phải lỗi do mày, thôi để tao gọi điện cho thằng Duy. Chắc nó cũng biết rồi, nhà tụi nó gần nhau, có khi bố mẹ Phước gọi thông báo trước cả mình ấy chứ.
Hữu gật đầu, cả hai chờ đợi tiếng chuông điện thoại, phải mấy chuông mới có người bắt máy, nhưng giọng không phải của Duy, người nghe điện thoại hỏi:
- - Alo, ai đấy..?
Tùng vội nói:
- - Ơ, dạ đây có phải số của Duy không ạ..?
Người trong điện thoại cười:
- - Ừ đúng rồi, tôi là bố của Duy…
Tùng đáp:
- - Cháu chào bác, cháu là bạn của Duy….Duy có ở đó không hả bác..?
Bố Duy trả lời:
- - Có, thằng bé đang ở ngôi mộ, đợi bác đưa điện thoại cho nó rồi cháu nói chuyện nhé. Duy ơi, con có điện thoại của bạn gọi này.
Vẫn ngồi gần ngôi mộ nhỏ mới đắp, Duy đang cẩn thận nhổ đi những lọn cỏ còn sót lại trên nền đất. Nhận điện thoại từ tay bố Duy nói:
- - Tùng à..? Có chuyện gì không..?
Tùng bật loa ngoài rồi hỏi:
- - Mày không định đi học thật à..? Chẳng lẽ bỏ ngang như thế..? Mà thằng Phước tỉnh rồi đấy, sức khỏe đang ổn định dần.
Duy khẽ cười:
- - Ừ, hôm tao về cũng đã nói với tụi mày còn gì, tao giờ còn có việc phải làm, hơn nữa ở trên đấy không có đất để chôn cất đứa bé tử tế. Chuyện thằng Phước tao cũng biết rồi, may mắn là không xảy ra điều gì đáng tiếc. À mà ngôi nhà có xảy ra chuyện gì lạ nữa không..?
Tùng đáp:
- - Không, từ hôm đó đến giờ mọi thứ đều ổn. Mà nói thật là vắng mày với “ nó “ giờ bọn tao lại thấy trống trống kiểu gì ấy. Chẳng còn cảm giác sợ hãi gì cả, mà chỉ thấy thiếu thiếu một điều gì đó. Vậy chuyện chôn cất thế nào rồi..?
Duy trả lời:
- - Ổn cả rồi, cũng may bố tao đã về….Bố tao đã lo chu toàn mọi việc, bây giờ hàng ngày tao sẽ ra mộ cậu bé để thắp hương, nhặt cỏ, có thể là tâm sự với cậu ta nữa.
Hữu nói chen vào:
- - Thế còn việc tìm mẹ, người đã bỏ rơi đứa bé thì sao..?
Duy nói:
- - Sư thầy trụ trì chùa Bồ Đề có nói hiện nay linh hồn cậu bé rất yếu, trước mắt chôn cất xong đi đã, việc tìm mẹ để sau rồi tính. Bố tao cũng bảo cái gì đến sẽ đến, mọi chuyện hãy cứ để tự nhiên. Cảm ơn và xin lỗi đã gây ra rắc rối cho bọn mày.
Tùng cười nhẹ:
- - Hì, xin lỗi gì, mày đã quyết vậy thì tao cũng không nói nhiều nữa. Nhưng cuối tuần nghỉ bọn tao về đó mày dẫn bọn tao ra thăm mộ cậu bé nhé. Hai đứa chúng tao cũng muốn thắp hương cho cậu ta, hàng ngày trước khi ngủ bọn tao cũng luôn cầu nguyện mong sao cậu bé có thể thực hiện được mong muốn gặp lại mẹ, và được mẹ chấp nhận. Thôi vào học rồi, bọn tao lên lớp đây, khi nào về bọn tao sẽ gọi.
Tùng vội cúp máy, bố Duy đứng bên cạnh nhìn con trai gật đầu:
- - Con có những người bạn rất tốt đấy, khi nghe chuyện của con bố cũng không thể ngờ các con lại đi được xa như vậy. Nếu con không mang xác hài nhi về đây chắc có lẽ bố cũng khó mà tin nổi. Nhưng mọi chuyện bây giờ tạm ổn rồi con trai.
Duy nhìn lại ngôi mộ nằm giữa bãi đất trống 1 lần nữa, Duy hỏi bố:
- - Liệu chôn cất ở đây có ổn không bố..?
Bố Duy đáp:
- - Con yên tâm đi, mảnh đất này là của gia đình ta, truyên lại từ đời cụ nội con. Trước nay bố cũng không biết để làm gì, nhưng xem phong thủy thì đây là đất tốt. Khi con mang Tiểu Quách về đây bố đã nghĩ ngay đến nơi này. Cậu bé đó sẽ ổn thôi, mà con trồng gì trên mộ vậy..?
Duy khẽ cười:
- - Dạ, là một cây hải đường bố ạ. Mỗi ngày con sẽ đều chăm sóc cho nó lúc đến đây.
Bố Duy hỏi tiếp:
- - Là hoa đỏ hay hoa trắng..?
Duy lắc đầu:
- - Con cũng không biết, điều này thì chúng ta phải đợi đến khi cây Hải Đường này lớn thôi…
“ Vù...ù….ù…”
Một làn gió nhẹ khẽ thổi qua bờ vai của Duy, cơn gió không lạnh mà mang một chút gì đó ấm áp, nó ấm giống như hơi ấm phát ra từ cục đất bao phủ xác hài nhi lúc mà Duy chạm vào ngày trước. Duy khẽ quay đầu lại nhìn ngôi mộ, không có gì xảy ra cả, chỉ có chiếc lá của cây Hải Đường mới trồng đang khẽ rung rinh. Duy bỗng nói:
- - Yên tâm, anh sẽ đến đây thăm em mỗi ngày, anh hứa Khoai ạ.