- 🏠 Home
- Linh Dị
- Việt Nam
- Nghiệp Báo Hài Nhi
- Chương 23: Những lời đồn thổi
Nghiệp Báo Hài Nhi
Chương 23: Những lời đồn thổi
Trên tấm phản là những bộ quần áo được trải phẳng phiu, được xếp theo thứ tự từ to đến nhỏ, đâu ra đấy. Nhưng những bộ quần áo này chính là số quần áo mà Duy cùng các bạn dọn trong nhà kho đem ra bãi rác vứt. Chưa kể trên cái tủ cũ còn để khung hình có bức ảnh gia đình ba người, bức ảnh đó Duy nhớ cũng đã cho vào túi quần áo cũ dem vứt đi. Đang nhìn nhìn thì tiếng bà cụ ở phía đằng sau vang lên:
- - Ngồi chơi uống nước đi cháu.
Duy quay lại đỡ lấy ca nước sâm sen từ tay bà cụ, thấy Duy có vẻ chú ý đến đống quần áo cũ bà cụ cười rồi nói:
- - À, chỗ quần áo này hôm trước bà thấy người ta vứt đi ở ngoài bãi rác xóm mình nên nhặt đem về đấy. Mở ra thấy bên trong toàn quần áo lành lặn, nguyên vẹn nên bà vác về dùng được cái nào thì dùng, có mấy bộ quần áo trẻ con còn mới tinh, đem ra bãi bồi ven sông cho mấy nhà nghèo để con họ mặc cũng tốt. Không biết nhà ai mà đem vứt bỏ uổng thế.
Duy hỏi bà cụ:
- - Họ vứt đi như thế lỡ đâu là của người chết thì sao hả bà..? Bà không sợ à..?
Bà Cụ cười móm mém:
- - Ôi dào ôi, bà già sắp chết rồi lại còn sợ gì nữa, chết bà còn chẳng sợ nữa là….Nhưng không phải đồ của nguofi chết đâu, xóm này làm gì có nhà nào có tang. Bà đi nhặt rác, nhặt ống lon khắp làng trên ngõ dưới bà biết mà, có ai chết bà phải biết chứ.
Duy vâng dạ rồi tiếp tục:
- - Hì, cháu nói vậy thôi, chứ số quần áo này là của bọn cháu dọn nhà đem vứt đi bà ạ. Nhưng không phải bọn cháu phí phạm đâu, bọn cháu cũng đi hỏi mấy nhà xung quanh nhưng không ai họ lấy, mà nhìn thấy bọn cháu bọn họ cứ như nhìn thấy ma vậy.
Bà cụ ngạc nhiên:
- - Vậy à, ra là của các cháu….Thế mà không sang đây hỏi bà, à mà quên nhà bà ở tận trong này các cháu biết làm sao được. Mà sao lại vứt hết đi thế..?
Duy bắt đầu nói:
- - Không giấu gì bà, số đồ đó là của người ngày trước thuê nhà, bà chủ nhà nói họ không thuê nữa nhưng đa số đồ đạc để lại. Về sau anh bà chủ nhà bên Đức về xây sửa, sắm mới lại đồ đạc nên những thứ này đem bỏ trong kho. Lâu rồi không ai ở nên bảo bọn cháu dọn vứt đi. Nhưng bà ơi, bà cho cháu hỏi một số vấn đề được không ạ..? Trong xóm này thì bà là người đầu tiên nói chuyện với cháu, nếu được bà có thể cho cháu biết tại sao mọi người ở đây lại có thái độ lạ lùng với bọn cháu như vậy ạ..? Hay là do bọn cháu không phải người ở đây..?
Bà cụ bảo Duy uống nước, sau đó bà cụ khẽ gật gù, từ từ nói:
- - Chắc không phải do các cháu không phải người ở đây đâu….Thực ra thì….thực ra thì ngôi nhà đó cũng có một vài lời đồn không được tốt đẹp.
Duy nghe bà cụ nói xong mà tự nhiên thấy lạnh nổi cả da gà, vậy là đúng như Duy suy đoán, ngôi nhà này có vấn đề, Duy gặng hỏi:
- - Bà, bà có thể kể cho cháu nghe được không ạ..?
Bà cụ cười gượng gạo:
- - Kể thì được, nhưng mà….đây cũng chỉ là lời đồn mà mấy người trong xóm này kháo tai nhau thôi, chứ sự thực chẳng ai biết đâu. Nhưng mà cháu phải hứa không được nói với người chủ nhà đấy là bà nói, cái này bà cũng nghe dân xung quanh đây người ta đồn thôi.
Duy im lặng nghe bà cụ bắt đầu kể lại những sự việc lạ xảy ra tại ngôi nhà mà Duy cùng các bạn đang thuê, bà cụ bắt đầu nói:
- - Cách đây hơn 1 năm, nói đúng hơn là từ lúc anh trai bà chủ nhà mà cháu nói từ nước ngoài dọn về ở. Bà ở đây cũng gần hết cuộc đời rồi, ngày xưa nhà đấy cũng cho nhiều người thuê lắm, nhưng chẳng ai xảy ra chuyện gì cả. Chỉ có anh trai bà chủ nhà, mà nói đúng ra ông đấy mới là chủ ngôi nhà. Đi nước ngoài lắm tiền lắm, xây nhà để không, chẳng ai ở nên để em gái cho thuê kiếm thêm thu nhập. Xong đâu năm đó cả gia đình kéo nhau từ bên Đức về không biết tính ở luôn hay gì, chỉ biết ở được tháng đầu tiên đứa con gái nhà đó trở nên điên dại, cứ đêm đến là người xung quanh đây nghe thấy tiếng nó hét, nó gào rú mà không ai biết nguyên nhân. Lạ cái là lúc mới chuyển đến, cả nhà đi cho quà hàng xóm, ai nhìn con bé cũng thấy xinh xắn, lai lai tây bởi cả nhà sang đó sống cũng khá lâu rồi. Bố mẹ chạy chữa đủ các kiểu nhưng không khá hơn được. Hỏi nó làm sao thì nó cứ khóc rồi lắc đầu nguầy nguậy, nó chỉ tay vào trước mặt rồi hét lên, nhưng có ai nhìn thấy gì đâu. Sáng ra nó thở thẩn ngồi ở sân, ngay dưới giàn gấc ấy chơi búp bê, ai đi qua nhìn nó cũng phát sợ bởi ánh mắt vô hồn, nụ cười nhoẻn miệng đáng sợ. Lôi nó vào nhà thì nó cắn, nó khóc, thậm chí có lần nó còn đứng trên sân thượng tầng ba đòi nhảy xuống. Không hiểu tại sao con bé lại như thế, đưa đi chữa bệnh khắp nơi chẳng ra bệnh gì, cứ đến gặp bác sỹ là nó lại bình thường. Thế cho nên là dân xung quanh đây đồn ngôi nhà đó có ma quỷ nọ kia.
Duy thắc mắc:
- - Vậy sao ông chủ nhà không tìm thầy bùa thầy pháp gì về trừ ma hả bà..?
Bà cụ chép miệng:
- - Thì đó, khốn nỗi chủ nhà sống bên tây lâu năm, không tin vào mấy chuyện ma quỷ, mê tín…..Mà còn được cả hai vợ chồng, chẳng nghe ai cả. Xong phải đến khi vợ ông này cứ một mực đòi chết, hai mẹ con ôm nhau lúc thì khóc, lúc thì cười, đến lúc đó ông chủ nhà kia mới không dám để cho gia đình mình ở đó nữa. Nghe đâu lại quay về Đức rồi, nhưng quái lạ ở chỗ đó là dù gia đình chủ nhà đã dọn đi nhưng bà thấy hàng xóm người ta vẫn kháo nhau, đêm đến họ lại nghe thấy tiếng cười, tiếng khóc rồi tiếng rì rầm như bên đó có người vẫn đang ở. Lắm hôm nhà đó còn bật điện sáng trưng vào lúc gần sáng, mà tất nhiên chẳng có ai bên trong rồi. Bà chủ nhà còn chẳng dám đến đấy một mình. Rồi dần dần người này đồn người kia, ngôi nhà ba tầng với dân quanh đây thành nhà ma. Còn cái nữa, có một thằng trộm chui vào đó chắc định chôm chỉa, không biết đã lấy được gì hay chưa nhưng sang sớm hôm sau thấy lê lết bò ra từ bên trong nhà, chân tay gãy hết do ngã cầu thang từ trên tầng 2 xuống. Càng vậy nên dân lại càng sợ chẳng ai dám bén mảng đến, họ sợ thôi chứ không phải vì các cháu là người nơi khác đâu.
Duy tiếp tục hỏi:
- - Vậy là chuyện đó bà chủ nhà cũng biết phải không ạ..? Thế mà bà ta lại giấu chúng cháu..?
Bà cụ đáp:
- - Tất nhiên là biết chứ, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là lời đồn, thiên hạ có một đồn mười. Biết đâu gia đình người ta có người bệnh thật thì sao..? Ma quỷ mà có tại sao bao nhiêu người thuê trước kia, có người thuê cả 1-2 năm vẫn sống bình thường. Vả lại sợ ma chỉ là một phần, phần còn lại người ta sợ bà chủ nhà đấy. Chủ nhà là dân xã hội, hình như là cho vay nặng lãi, bà ấy đe cả xóm nếu như mà ai ho he, nói cái gì khiến cho người đến đây thuê nhà sợ hãi thì bà ấy cho người đến đánh chết. Xung quanh đây cũng toàn người lao động, họ chả dại mà dây vào làm gì..? Có mỗi ta đây gần đất xa trời, vả lại ta cũng chẳng tin mấy cái lời đồn thổi. Các cháu ở đấy cũng đâu thấy gì phải không..? Nên là kệ đi cháu ạ.
Duy ngập ngừng không dám nói, bởi mọi chuyện đã được mọi người đồn thổi quá ghê rợn rồi. Nếu còn thêm vào những thứ mà Duy gặp trong giấc mơ có lẽ còn kinh khủng hơn. May mắn lần này ít nhiều thì bà cụ cũng đã cho Duy biết được lý do, nhưng trong câu chuyện của bà cụ không hề thấy nhắc đến đứa trẻ nào cả, cũng như cũng chẳng kể đến cô gái nào sinh con trong ngôi nhà đó. Vậy những điều mà Duy mơ thấy là gì, cô ta là ai, đứa trẻ rốt cuộc là thứ gì..?
Giờ đã có lý do, Duy quyết định hôm nay sẽ nói chuyện với tất cả mọi người, Duy sẽ thử khuyên các bạn rời khỏi nơi đây. Mặc dù ba người kia gần đây không có biểu hiện gì lạ nhưng với Duy, mọi chuyện đang ngày càng thêm phần nguy hiểm. Mặc cho lời đồn đại có thật hay không, vẫn nên là rời khỏi ngôi nhà.
Uống gần hết ca nước, Duy đứng dậy, cầm cái khung ảnh trên tay Duy hỏi:
- - Đây có phải là gia đình anh bà chủ nhà không hả bác..?
Biết rằng câu hỏi hơi thừa, bởi như lời bà An nói thì đây là đồ đạc của người thuê nhà trước kia, hơn nữa bà cụ cũng nói đứa con của chủ nhà là con gái, còn trong ảnh là đứa bé trai tầm 6 tuổi. Cặp vợ chồng trong ảnh nhìn cũng khá trẻ, còn nếu anh bà An thì chắc chắn phải già hơn bà ấy rồi. Bà cụ nhìn khung ảnh rồi đáp:
- - Không, không phải đâu….Chủ nhà khác cơ, cái này bà thấy trong túi quần áo nên để đấy thôi.
Cầm khung hình nhìn đi nhìn lại thật kỹ, bất chợt Duy nhìn thấy trong tấm hình có một thứ gì đó. Duy như vừa nghiệm ra được điều gì, tâm trí Duy đang cố gắng xâu chuỗi lại những mảnh ký ức vụn vỡ trong giấc mơ còn sót lại:
“ Cô gái “ “ Đứa bé “ “ Ngôi nhà “ “ Gian Bếp “
Lẽ nào những người trong ảnh từng thuê ngôi nhà này trước đây chính là nguyên nhân dẫn đến những lời đồn đại…...Người phụ nữ trong ảnh có phải là cô gái mà Duy đã thấy trong mơ, giấc mơ có chút mơ hồ nên không thể nhìn rõ được khuôn mặt, mọi thứ cho đến khi Duy tỉnh lại chỉ còn là một mớ hỗn độn, chúng xáo trộn khiến cho Duy càng nghĩ càng đau đầu. Nhưng nếu người phụ nữ trong ảnh là cô ta thì đứa bé bên cạnh là sao..? Có một chi tiết mà Duy nhớ đó là cô gái ấy đã bỏ đứa con mình vừa mới sinh ra vào bình sứ.
- - Ái….đau quá.
Duy ôm đầu, day mạnh vào hai thái dương bởi cơn đau đầu đang hành hạ. Chỉ mới từ sáng sớm hôm nay Duy mới bị thế này. Bà cụ lo lắng hỏi:
- - Cháu sao thế, không được khỏe à..?
Duy toát mồ hôi, nhìn bà cụ Duy gượng cười:
- - Dạ, sáng nay cháu bị cảm nên phải nghỉ học, giờ thấy hơi đau đầu bà ạ..? Thôi có lẽ cháu về đây, cảm ơn bà về những gì bà đã kể. À bà này, bà cho cháu cầm cái ảnh này về nhé, cháu sợ lại vứt nhầm đồ của người ta.
Bà cụ móm mém đáp:
- - Khổ, ốm mà còn giúp bà….Ừ, cháu cầm về đi, bà cũng có dùng gì đến nó đâu.
Duy cảm ơn bà cụ rồi ra về, tấm ảnh, chẳng hiểu sao Duy lại xin đem tấm hình này về. Câu chuyện bây giờ là làm sao thuyết phục mọi người rời khỏi đây là xong thôi, những chuyện trước kia Duy không muốn có liên quan nữa. Nhưng chẳng hiểu sao hình ảnh đứa bé trần như nhộng với cô gái một mình vượt cạn sinh con kia cứ đeo bám trong tâm trí của Duy……….Liệu tất cả chỉ có đơn giản như vậy…..?
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Việt Nam
- Nghiệp Báo Hài Nhi
- Chương 23: Những lời đồn thổi