Edit: Thanh Hưng
Tả Sâm không trở về ngủ ở căn phòng sát vách nhà Đinh Lạc Lạc, anh ngủ luôn ở bên người Đinh Lạc Lạc. Sau khi Đinh Lạc Lạc từ trên bầu trời trở lại trên giường, đỏ ửng trên mặt lan tràn ra toàn thân, cô che kín chăn, biến thành một con sâu lông. Tả Sâm bật cười, kéo cả chăn và Đinh Lạc Lạc tới. Anh hỏi: "Lạc Lạc, em năm lqđ.th?nhh?ng nay bao nhiêu tuổi?" Sâu lông mở miệng: "24." Tả Sâm không khỏi ngẩn ra: cô nhóc ngây ngốc này đã hai mươi bốn tuổi, như vậy xem ra Trần Môi mười chín tuổi kia giống như là có ngàn năm đạo hạnh rồi. Đinh Lạc Lạc, hai mươi bốn năm này của cô sẽ không phải là sống ở rừng sâu núi thẳm chứ? Sao cô có thể viết tiểu thuyết thành niên đây? Cô nên đi viết sư tử hổ báo đại chiến, hầu tử xưng vương.
Tả Sâm lại hỏi: "Lạc Lạc, em là lần đầu tiên viết tiểu thuyết ư?" Chỉ là, Đinh Lạc Lạc đã ngủ rồi. Cô cuộn lại ở trong ngực Tả Sâm giống như trẻ sơ sinh. Tả Sâm lần nữa bật cười: cô thật đúng là thiếu gân. Dẫu sao cũng từ thiếu nữ biến thành phụ nữ, lại không bị thương xuân buồn thu ư? Tả Sâm nhắc đi nhắc lại: "Đinh Lạc Lạc." Tên người phụ nữ này, anh nhớ mãi không quên.
Sáng sớm hôm sau, Đinh Lạc Lạc tỉnh lại, chậm rì rì duỗi lưng một cái. Chỉ là, cô phát hiện lưng mỏi này kéo dài vướng chân vướng tay. Vừa mở mắt, cô lập tức hô to một tiếng: "Mẹ của tôi ơi." Tả Sâm bị Đinh Lạc Lạc đánh thức, miễn cưỡng mở mắt ra: "Tiểu bất điểm, sớm an."
Đầu Đinh Lạc Lạc gần như nứt ra, cô một cước đạp Tả Sâm xuống dưới giường, sau đó tự mình bọc chăn cũng nhảy xuống. Cô nhặt quần áo lung tung trên sàn nhà ném cho Tả Sâm, lại một cước tiếp một cước đạp anh tới cửa tủ âm tường, mở cửa tủ ra nhét anh vào.
Rốt cuộc Tả Sâm cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Anh đường đường là Tả Sâm, vào lúc sáng sớm thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị một người phụ l?ê>qu<ý.đô,n nữ đút vào tủ âm tường? Trời ạ, thời thế thay đổi, chim muốn lặn xuống nước, cá muốn trèo tường ư?
Đinh Lạc Lạc vỗ vỗ đầu của mình: trời ạ, cô biến thành người phụ nữ của thầy Tả, cô biến thành sư nương của mình. Đêm qua lý trí của cô đâu? Đêm qua dè dặt của cô đâu? Vì viết tiểu thuyết, cô cũng hy sinh cả mình luôn hay sao? Không, giống như không liên quan đến chuyện viết tiểu thuyết, giống như đêm qua cô kìm lòng không được ôm lấy thầy Tả. Đinh Lạc Lạc ở trên sàn nhà thu lượm quần áo của mình. Áσ ɭóŧ đâu? Chẳng lẽ, chẳng lẽ ném cho Tả Sâm rồi? Trời ạ, trái đất mau mau nổ tung đi, để cho cô xong hết mọi chuyện đi.
--- ------ ------ ----
Trịnh Âu Dương thật sự tới gõ cửa Nguyên Vi. Nguyên Vi tranh thủ chạy bản thảo cả đêm, trời sáng mới ngủ, nghe tiếng gõ cửa cô nhắm mắt lại sờ tới cửa, vừa mở cửa vừa gào thét: "Tên khốn kiếp nào?" Hai cánh tay Trịnh Âu Dương bắt chéo ôm trước ngực, bộ dáng khêu gợi dần dần rõ ràng ở trong đôi mắt buồn ngủ của Nguyên Vi. Nguyên Vi vội vàng đóng cửa lại vọt tới trước gương lôi kéo áo ngủ nhăn nhúm của mình, lại lôi kéo đầu tổ quạ, tiếp đó mới lại ra mở cửa.
Nguyên Vi cười hai tiếng: "Ơ, Âu Dương à. Sớm an." Trịnh Âu Dương chỉ chỉ mặt trời cao cao tại thượng: "Buổi trưa." Nguyên Vi bị mặt trời sáng rõ làm cho không mở được mắt, ngũ quan nhíu thành một đoàn. Trịnh Âu Dương lại nói: "Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Nguyên Vi hít vào một ngụm khí lạnh: nằm mơ, nhất định là nằm mơ.
Nguyên Vi lập tức đóng cửa lại. Cô rón ra rón rén đi tới trước tủ treo quần áo, xách quần áo ra, trong miệng thì thào: "Ngàn vạn lqđ.tha?nh.hư/ng lần không được tỉnh, ngàn vạn lần không được tỉnh." Nguyên Vi rửa mặt, thay quần áo, mở lại cửa, Trịnh Âu Dương vẫn đang ở trước mắt của cô. Cô nhảy chồm lên nhào tới trên người của Trịnh Âu Dương: "Vạn tuế, không phải nằm mơ. Vạn vạn tuế." Trịnh Âu Dương dùng cả tay chân lôi Nguyên Vi xuống: "Làm sao cô lại phiền như vậy hả? Ăn cơm hay không?" Nguyên Vi liên tiếp gật đầu: "Ăn, ăn, cho tôi một con trâu tôi cũng có thể nuốt xuống được."