Chương 5: Tranh giành mèo hoang nhỏ

Hoàng hôn buông xuống khiến con đường đến trường rợp bóng hàng cây.

Diêu Trĩ vẻ mặt lãnh đạm, cúi đầu bấm điện thoại, hờ hững với dòng người qua lại.

Năm tháng trôi qua, gương mặt vẫn không thay đổi chút nào, ngược lại mặc y phục chỉnh tề càng tôn lên vẻ bình dị, toát lên vẻ đẹp như hoa của núi rừng, mộc mạc mà thu hút.

"Anh Diêu Trĩ..."

Một thiếu niên đội nắng chạy theo Diêu Trĩ. Diêu Trĩ hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới liền khẽ "ừm" một tiếng, sau đó thu ánh mắt lại, tiếp tục gửi tin nhắn.

"Sao đột nhiên trở nên lạnh lùng như thế, rõ ràng là mấy hôm trước vẫn tốt mà".

Nam sinh đượm buồn cố ý lại gần, nhìn vào đôi mắt sáng ngời, không chút thăng trầm của Diêu Trĩ.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của đối phương, Diêu Trĩ bình tĩnh đẩy kính, hơi ngả người ra phía sau.

"Em có chuyện muốn nói."

Nam sinh cười toe toét, bạo dạn véo eo Diêu Trĩ khi không có ai ở xung quanh.

"Tối nay anh có rảnh không? Cùng em đi bar chơi nhé"

Diêu Trĩ run lên vì cảm giác nhột truyền từ eo, y liếc nhẹ một cái, không trả lời, khóe miệng không hề nhếch lên.

Sau khi đợi ai đó đi khỏi, Diêu Trĩ mở máy, xóa tin nhắn vẫn chưa gửi và chỉnh sửa lại bằng một tin nhắn khác.

" Hôm khác nhé, tối này em không muốn ra ngoài."

Quán bar Phố Đông.

Ở một nơi hỗn tạp ba trường chín thương này, nếu Phùng Nham không nhìn kỹ, Diêu Trĩ sẽ không dễ bị phát hiện, mặc sức chơi đùa.

Mặc một chiếc áo len đơn giản có mũ, quần jean kết hợp cùng giày thể thao, làn da mềm mại mê người, giống như một thiếu niên trung học lạc vào chốn ốn ào, náo nhiệt.

Diêu Trĩ tay cầm chai bia đứng trên sàn nhảy lắc lư theo điệu nhạc, thu hút vô số ánh nhìn. Một bàn tay mạnh dạn ôm eo Diêu Trĩ.

"Thắt lưng thật mềm, khiêu vũ cùng nhau được không?"

Diêu Trĩ cười, đưa tay ra sau ôm cổ người đàn ông.

Ánh mắt ngây thơ trong trẻo thường ngày giờ đã biến thành mê người trêu ghẹo, hai người cùng nhau, mơ hồ biến thành say đắm đầy quyến rũ.

Chai rượu lạnh lẽo dính vào gáy, nhưng không thể giảm đi của cơ thể.

Trên sàn nhảy, hai người càng sát vào nhau.

"Em tìm được rồi, ở quán bar Phố Đông." Thuộc hạ nói nhỏ bên tai người nào đó.

"Tại sao ông chủ lại đi tới một nơi như vậy? Thật sự người kia rất được coi trong." Thuộc

hạ nghĩ thầm, không dám nói ra lời.

"Lái đi."

Xe chạy vào màn đêm, mang theo một người tự tin đi tìm mèo hoang nhỏ, không nghe lời của mình.

Quầy bar vẫn rất náo nhiệt, làn khói mờ mịt, nhịp trống dồn dập lẫn với nhạc sàn sôi động. Nhạc từ guitar điện gần như rung động cả không gian.

Đám đông đang đứng ở dưới, nhìn chằm chằm vào những người trên sàn nhảy.

Thanh niên ôm sát Diêu Trĩ, cả hai điên cuồng trên sàn nhảy, khiến bầu không khí trở nên vô cùng mê người.

Có rất nhiều tiếng la hét trong đám đông.

Cách đó không xa, cửa quán bar bị đẩy ra, một nhóm người bước vào.

Phùng Nham đi ở giữa, nhìn về phía sàn nhảy, cau mày, bắt đầu đau đầu theo thói quen. Mèo hoang nhỏ của hắn nhiều năm rồi vẫn luôn quyến rũ như thế.

Chính mình nâng niu cậu từ nhỏ, đến giờ trưởng thành lại khiến bản thân lo lắng nhiều đến vậy.

Liếc mắt ra hiệu, các vệ sĩ được lập tức giải tán đám đông.

Lúc này, cửa lại bị đẩy ra, quán bar lại chào đón thêm một nhóm người.

"Chậc chậc, sao người đến đông quá vậy." Người trong quán bar xì xầm nói.

Trì Cẩn cùng thuộc hạ đến muộn, vừa mở cửa liền thấy Phùng Nham đã tới, trong lòng đột nhiên phát hỏa.

Phùng Nham trong lòng lo lắng, tay phải vô thức xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái, ánh mắt chăm chú nhìn những người trên sàn nhảy.

"Em ấy là người yêu hợp pháp của tôi, cậu không cần phải lo."

Mặc dù Trì Cẩn không phải là một sinh viên hay đánh nhau, nhưng chỉ cần là liên quan đến Diêu Trĩ, hắn liền liều lĩnh xông vào đánh điên cuồng, quên đi sự bình tĩnh vốn có.

Bước tới nắm lấy cổ áo Phùng Nham.

"Anh căn bản không giữ được em ấy!"

Vẻ mặt của Phùng Nham có chút dữ tợn, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại như dáng vẻ bình thường, liếc nhìn Trì Cẩn chế nhạo: "Một tên tiểu tam thì không đủ tư cách để nói điều này."

Những người được hai người dẫn theo từ lâu đã quen với việc ăn miếng trả miếng, họ im lặng ra hiệu với nhau, chỉ mong tổ tiên nhỏ kia nhanh xuống, nếu không một lúc nữa, họ phải đánh nhau.

Phùng Nham thu hồi ánh mắt nhìn về phía người trên sàn nhảy, vẻ mặt lập tức căng thẳng.

Diêu Trĩ cắn vạt áo len để lộ ra vòng eo trắng noãn thon thả, dưới sự vuốt ve của người phía sau, hai mắt trở nên mê ly, hai má ửng hồng.

Không khí trong quán bar nóng lên khi tên kia dần chạm tay vào ngực cậu.

"A..."

Diêu Trĩ không nhịn được há miệng thở dốc,áo trong miệng rơi xuống, che đi thân thể quyến rũ, quần phía chuyển động theo điệu nhảy, khiến cho người khác choáng váng u mê.

Ngực một trận tê liệt, đầu gối Diêu Trĩ nhũn ra, tay trái ôm cổ đối phương, nước mắt lóng lánh.

Ánh đèn chói lóa, một bóng người lao lên sàn nhảy, trước khi Diêu Trĩ kịp nhìn rõ người đó, cậu đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

Đó là một cảm giác rất quen thuộc.

Diêu Trĩ mở đôi mắt mờ mịt, nhìn rõ người trước mặt, lập tức cong miệng tỏ vẻ đáng thương nói:

"Ôi... chồng... em bị sàm sỡ... mau hôn em đi..."

Người khác đến đây để vạch trần tội trạng, đến Diêu Trĩ thì trở thành bán manh, tỏ vẻ đáng yêu vô cùng dễ thương.

Phùng Nham rất thích dáng vẻ này, nguyên bản những lời trách cứ kẹt trong miệng, nuốt không trôi ói ra cũng không xong, vị đắng trong cổ họng cuối cùng cũng biến thành tiếng thở dài, an ủi bảo bối: "Đừng sợ, ông xã đến rồi."

Sau khi cọ cọ trong lòng ngực rộng lớn, Diêu Trĩ khép hờ mắt, ngẩng đầu lên hôn nhẹ đối phương.

Sau đó Trì Cẩn kịp lao tới, trong lòng tràn đầy ghen tức, định đoạt lại bảo bối, thì thấy tên nam kia điên cuồng lao về phía hai người nọ, hắn lo lắng gọi Phùng Nham.

Tên kia định ôm Diêu Trĩ bị Phùng Nham đẩy ra, nhanh chóng bế cậu ôm chặt vào. Phùng Nham linh hoạt xoay người lại, đưa tay đấm vào mặt tên nam sinh đang lao tới.

Khi đối mặt với những người dám thèm muốn Diêu Trĩ, Phùng Nham và Trì Cẩn đã luôn ngầm hiểu ý mà không cần nói ra.

Phùng Nham xoay cổ tay, bắt lấy bắp chân của kẻ náo loạn đang nằm dưới đất, mạnh mẽ hất mạnh hắn ta văng xa.

Toàn bộ diễn ra rất nhanh chóng và lưu loát, chỉ cần một lần là giải quyết xong.

Bảo vệ rất nhanh tiến lên đè giữ tên kia, Phùng Nham đứng dậy vuốt lại y phục nhăn nhúm, quay đầu phía sau thì người thương đã mất bóng, thấp giọng chú chửi một câu, vội vàng đuổi theo.

Trong con hẻm nhỏ cạnh quán bar: "Haa... nhẹ, nhẹ... chồng em đâu?"

Khi bị Trì Cẩn ép chặt vào tường hôn mạnh, cảm giác thiếu oxy bắt đầu khiến phổi cậu khó chịu, tay Diêu Trĩ khẽ đẩy vai Trì Cẩn, bộ dạng ủy khuất tiếp nhận du͙© vọиɠ của đối phương.

Đang triền miên hôn nhau lại còn có thể đề cập đến người khác, Trì Cẩn ăn giấm đến mất lí trí.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang không yên phận, đè lêи đỉиɦ đầu, áp sát vào giữa hai chân Diêu Trĩ, nơi đó giờ đã vô cùng nóng bỏng nhiệt tình.

"Đừng nhắc tới người khác."

Trì Cẩn ra sức gặm lấy đôi môi mềm mại kia, cho dù đó chỉ là sự chiếm hữu ngắn ngủi.

Không ngờ, Diêu Trĩ đang mềm nhũn như nước, đột nhiên giãy dụa kịch liệt.

"Buông ra, buông em ra! Đừng chạm vào em! Hừ... ông xã, cứu em với..."

Trì Cẩn tưởng con mèo nhỏ đang sợ nên liếʍ khóe môi định dỗ dành, liền bị kéo lại, cổ áo lập tức bị siết chặt, sau đó liền bị đánh ngã chổng vó trên mặt đất.

"Ôi... chồng..."

Diêu Trĩ lao vào vòng tay của Phùng Nham, thân thể vẫn còn đang run rẩy, lén lén lút lút liếc mắt nhìn. Phùng Nham vỗ nhẹ vào lưng Diêu Trĩ để an ủi.

Đương nhiên, Trì Cẩn trên mặt đất nhìn thấy cử chỉ nhỏ của Diêu Trĩ thì bất lực mỉm cười, con ma nhỏ thông minh này lại bán đứng mình.

"Trì Cẩn, nên đúng mực, đừng vọng tưởng nhiều". Bỏ đi ánh mắt u ám, hắn lập tức mềm lòng nhìn xuống người trong lòng.

"Chúng ta có đều có bản lĩnh riêng."

Trì Cẩn lau khóe miệng, đứng dậy vỗ nhẹ bụi trên người.

Trước mặt Phùng Nham, Trì Cẩn luôn kém cỏi hơn. Không chỉ là sự chênh lệch về tuổi tác mà nguyên nhân lớn là hắn và Diêu Trĩ là cùng nhau lớn lên, còn Trì Cẩn thì đã vắng bóng trong cuộc đời Diêu Trĩ quá nhiều.

"Chúng ta về nhà..."

Diêu Trĩ kéo áo Phùng Nham, chột dạ Trì Cẩn.

"Được rồi."

Phùng Nham hôn nhẹ lên má Diêu Trĩ, mỉm cười khıêυ khí©h với Trì Cẩn.

"Tôi có thể đuổi kịp anh trong năm năm, tôi có thể thắng anh trong năm năm tới, Diêu Trĩ sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi!"

Trì Cẩn hét lên sau lưng hai người đang rời đi.

Điều anh nói không chỉ là quyết tâm, mà còn là nỗi muộn phiền, muộn phiền trong anh lúc này.

Vừa lên xe, Phùng Nham đã ấn nút ngăn cách giữa ghế trước và sau.

Lấy sợi dây chuyền trên cổ Diêu Trĩ ra và dùng đầu ngón tay xoa vào chiếc nhẫn tương tự như trên ngón áp út của mình.

"Rõ ràng bị anh trói buộc rồi, sao anh vẫn lo lắng như vậy?"

Diêu Trĩ cũng biết mình sai, nhưng anh vẫn không kìm được ý nghĩ muốn vui chơi mỗi lúc cô đơn.

Lấy lòng ôm Phùng Nham, hiền lành ngoan ngoãn nép vào ngực.

"Không có làm gì cả..."

"Nếu anh không đến, em sẽ làm gì ở đó?"

Phùng Nham cúi đầu gặm yết hầu non mềm của Diêu Trĩ để trút giận, nhưng không dám cắn, sợ làm đau bé con trên tay.

"Ừm...sẽ không, Trì Cẩn sẽ đến..."

Diêu Trĩ lầm bầm nhỏ nhẹ như một chú mèo con, buộc miệng nói ra suy nghĩ của mình.

Phùng Nham sửng sốt, không ngờ rằng Mèo nhỏ đã nhận thức tên kia.

Đặt hai tay dưới nách, ôm người để lên chân, mặt đối mặt: "Em yêu hắn ta?"

Giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy, Diêu Trĩ sợ hãi rụt cổ.

"Hắn, ăn hϊếp... em...". Mắt mơ hồ đẫm lệ, bộ dạng có chút sợ. Phùng Nham nắm lấy cổ tay Diêu Trĩ ôm lên ghế.

"Em đừng làm anh tức giận."

Đôi mắt Diêu Trĩ lập tức đỏ lên, cả người run lên không nói nên lời.

Nhìn thấy thế Phùng Nham liền mềm lòng, hắn liền ôm người vào lòng an ủi: "Đừng khóc, anh không nên hung dữ với em..."

Không Diêu Trĩ thoát khỏi đè nén, ôm lấy Phùng Nham, nhẹ giọng nói,"Chồng à, anh có thể tức giận... thật đẹp trai nha..."

Hoàn Chính Văn

【Lời muốn nói:】

Đã hoàn truyện!

Trẻ con thì chọn một trong hai nhưng người lớn thì muốn tất cả