Chương 39.1: Về nhà chính



Hứa Tân Di đi từ quán cà phê ra, bấm nghe lại đoạn ghi âm từ di động, càng nghe càng không thích hợp.

Hứa Vi Nhân chiêu trò rất cao?

Trong suốt cuộc nói chuyên, một câu cũng chưa thừa nhận đứa bé đó là của Dịch Dương.

Quả nhiên là nghi án lớn nhất trong tiểu thuyết, Hứa Vi Nhân miệng ngậm cũng đủ chặt.

Nhưng tại sao Hứa Vi Nhân không diễn dựa theo kịch bản?

Không phải là khi thấy cô ném thẻ ngân hàng trước mặt cô ta, thì lập tức chuyển sang chế độ bông sen trắng, vẻ mặt khuất nhục nhìn chằm chằm vào cô, sau đó hét lên " mặc kệ cô ra bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ không rời khỏi Dịch Dương, con trai của tôi không thể không có ba! ". Sau đó khóc lóc chạy khỏi quán cà phê.

Tại sao còn bình tĩnh hơn cô mà hét giá năm mươi triệu?

Năm mươi triệu?

Hứa Tân Di mắt trợn trắng.

Hứa Vi Nhân hố người không đền mạng, mở miệng một phát năm mươi triệu, không bằng đoạt ăn cướp cho rồi!

Thật dám nói ra mà không ngượng miệng.

Bắt cô bỏ ra năm mươi triệu chuộc thân cho tên đàn ông chó kia?

Nằm mơ!

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hôm nay lấy tiền nhục nhã Hứa Vi Nhân,

cô ta khẳng định sẽ không bằng lòng để yên. Một ngày nào đó trong tương lai, chắc chắn Hứa Vi Nhân sẽ nhân thời cơ thỏa đáng nói chuyện này ra cho Dịch Dương nghe, châm ngòi quan hệ giữa cô và Dịch Dương.

Chỉ cần Hứa Vi Nhân để chuyện này ở trong lòng, cũng không phí công hôm nay cô diễn ác như vậy.

"Ký chủ, cô lấy tự tin đâu ra nhận định con trai của Hứa Vi Nhân là của Dịch Dương? Tình tiết này là một ẩn số trong tiểu thuyết, không có đáp án"

Hứa Tân Di hơi hơi mỉm cười: "Cho nên nói trí tuệ nhân tạo không có tình cảm, tự nhìn đi"

Cô lấy tấm ảnh chụp rõ mặt Hứa Vi Nhân ôm con trai tại sân bay, phóng lớn gương mặt của đứa bé: "Gương mặt này, giống y chang Dịch Dương nha!"

"Giống chỗ nào?"

"Í chết, tôi lỡ quên, trí tuệ nhân tạo không có đôi mắt, cho nên nhìn không tới, tôi nói cho..."

"Chúng ta có thể rà quét."

"Vậy ngươi hẳn là rà quét ra mới đúng, ngươi nhìn xem, đôi mắt, cái mũi, miệng, lông mày, lỗ tai, có giống Dịch Dương hay không? Quả thực giống nhau như đúc!"

Tiểu A muốn nói lại thôi, cũng nhỏ giọng giận dỗi, nói: Ta thấy không giống.

"Ngươi cũng đừng rối rắm, nghe ta, ta định đoạt, đáp án ngay cả trong tiểu thuyết chưa giải thích được hiện tại ta nói cho ngươi biết! Đứa nhỏ này chính là của Dịch Dương!"

Nghĩ nghĩ, Tân Di gọi điện cho An Nhã, trong điện thoại, cảm xúc của cô hạ xuống, âm thanh nghẹn ngào: "A lô, An Nhã, ra tới tâm sự với em đi."

Nửa tiếng sau.

"Cái gì? Năm mươi triệu?" An Nhã nghe Hứa Tân Di nói những chuyện xảy ra hôm nay, một năm một mười nói hết tất tần tật. An Nhã nghe xong, giọng điệu khϊếp sợ đến tột đỉnh, ánh mắt nhìn Hứa Tân Di như đang xem con ngốc.

"Thật không hổ là em nha Hứa Tân Di, chuyện gì cũng chưa biết rõ ràng, em đã lấy tiền đập vào mặt người ta, bắt cô ta rời khỏi Dịch Dương?!"

Hứa Tân Di một chút cũng không biết hối cãi: "Còn có cái gì không biết rõ ràng? Hứa Vi Nhân có quen biết với Dịch Dương, từng có một đoạn tình cảm ở đại học. Nếu không phải bởi vì đủ mọi lý do, lại trời xui đất khiến... Bọn họ đã sớm ở bên nhau rồi còn đâu!!."

Vừa nói đến đây, Hứa Tân Di bi phẫn đan xen, hận đến ngứa răng: "Bọn họ ngay cả con đều có, còn có cái gì không biết rõ ràng? Chẳng lẽ em phải đợi Hứa Vi Nhân mang con tìm tới cửa, lúc đó em mới..."

Cô nói không được nữa.

"Em cũng không thể cắn chết nói đứa bé kia là của Dịch Dương, trừ bỏ đôi mắt giám định quan hệ cha con của em ra, em còn có chứng cứ khác sao? Em có biết rằng trên đời này có một phương pháp giám định vô cùng chính xác, vô cùng đáng tin cậy, gọi là xét nghiệm ADN không?"

"Nhưng Hứa Vi Nhân thừa nhận ngay trước mặt em nha!"

"Vậy em càng không thể vừa gặp mặt đã quăng tiền bắt cô ta chạy lấy người!"

An Nhã hận sắt không thành thép mà chọc chọc vào đầu cô.

"Chị nói Hứa Tân Di, ngày thường em khôn khéo như vậy, tại sao một khi gặp được những chuyện liên quan đến Dịch Dương, thì trí thông minh giảm xuống đáng kể như vậy hả? Chuyện lớn như vậy, em có thể thanh tỉnh một chút hay không? Hoặc là trước khi em muốn làm gì hãy hỏi chị một tiếng được không?"

"Nhưng mà... Nhưng mà em không thể để Dịch Dương thấy đứa nhỏ này."

Hứa Tân Di biểu tình vô cùng vội vàng: "Chị cũng biết, Dịch Dương... Anh ấy không thích em, đến bây giờ cũng chưa chạm vào người em, ông nội và mẹ vẫn luôn đều muốn có đứa cháu ẫm bồng. Hiện tại có sẵn một đứa cháu ở trước mắt, chị cảm thấy bọn họ sẽ làm sao hả?"

"Nhưng em cũng không thể xúc động như vậy, chúng ta thương lượng mọi viêc từ từ được không? Em đi tìm cô ta, không phải đưa nhược điểm vào thẳng trên tay cô ta sao? Muốn cô ta sau này thuận miệng nói chuyện này ra, mọi người sẽ thấy em thế nào? Dịch Dương lại thấy em thế nào?"

"Nhưng em nhịn không được! An Nhã, em thật sự vô cùng sợ hãi, em sợ Dịch Dương vừa thấy đứa trẻ đó sẽ vứt em đến sau đầu. Trước đó anh ấy chỉ muốn ly hôn với em, chị nói, anh ấy có thể khơi lại chuyện ly hôn với em hay không?"

An Nhã bình tĩnh lại, nói: "Em đừng vội, tình hình hiện tại không phải là không thể sửa đổi, Dịch Dương động tâm đối với em mười có tám chín phần là sự thật. Anh ta không có khả năng giống như trước đây, tùy tiện nhắc đến chuyện ly hôn."

"Rốt cuộc em phải làm gì bây giờ đây?!"

An Nhã im lặng suy nghĩ một lát: "Từ hôm nay trở đi, em hãy làm theo những gì chị nói."

Hứa Tân Di im lặng, như bắt được rơm rạ cứu mạng, mắt trông mong nhìn An Nhã: "Chị nói đi, em nên làm cái gì, không nên làm cái gì? Chị đều nói cho em, sau này em tuyệt đối sẽ không hành động giống như hôm nay, sẽ không xúc động như vậy!"

"Vậy được, em nghe chị nói. Thứ nhất, sau này em tuyệt đối không thể lại một thân một mình đi tìm Hứa Vi Nhân, hiện tại em là vợ hợp pháp của Dịch Dương, mà cô ta tạm thời cũng không có làm ra bất kỳ hành động gì chen chân giữa em và Dịch Dương, thái độ của em đối với cô ta muốn rộng lượng một chút. Em sử dụng bất kỳ phương thức nào nhục nhã cô ta, chỉ có thể làm em nhìn như một người đàn bà vô học, đanh đá."

Hứa Tân Di gật đầu.

"Thứ hai, nếu Dịch Dương đã biết chuyện này, em coi như không hay không biết, chưa nghe nói qua, em đừng ồn ào gây chuyện ở trước mặt Dịch Dương, em hành động như vậy chỉ làm gia tăng sự chán ghét của anh ta đối với em, em cần phải biểu hiện đến khoan dung rộng lượng, làm Dịch Dương nảy sinh áy náy với em."

"Nhưng mà..."

"Nhịn!"