Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu

Chương 33.1: Không cần thế thân diễn cảnh thân mật

« Chương TrướcChương Tiếp »


Bởi vì Lý Hàn Tinh rời khỏi mà tiến độ quay của đoàn phim hoàng đồ

nhanh hơn ngày thường.

Tuy rằng đạo diễn Từ ngoài miệng chưa nói, nhưng nét tươi cười trên mặt nhiều không ít, có chút ý tứ cảm thấy hối hận phía trước không sớm thay đổi người, làm đoàn phim chậm trễ tiến độ quay.

"Tân Di, đợi lát nữa cô và Hàn Kiêu diễn cảnh võ thuật, màn cuối cho thế thân lên, cô không diễn."

"Thế thân?" Hứa Tân Di nhìn kỹ kịch bản, trừ bỏ cảnh cuối ôm nhau lăn mặt cỏ với Hàn Kiêu, mấy phân đoạn khác còn tính bình thường, bổng nhớ tới lời nói hai ngày trước, trước khi Dịch Dương đi nói với mình, Hứa Tân Di thật là hận đến ngứa răng.

Một ngày nào đó, tên chó Dịch Dương này phải chết ở trong tay bà!!!

"Đạo diễn, màn cuối tôi đã tập diễn với thầy chỉ đạo võ thuật từ trước, an toàn thi thố bảo hộ khá thích đáng, chắc là không có vấn đề gì, không cần dùng tới thế thân."

Hứa Tân Di cảm thấy muốn tồn tại ở đoàn phim, cần thiết mượn sức đạo

diễn Từ, sau đó dời đến địa bàn của mình: "Đạo diễn, tôi biết điều ông băn khoăn là cái gì, thật ra ông không cần tích cực như vậy, dù là diễn cảnh đánh nhau hay là cảnh thân thiết, là suất diễn không thể tránh được"

"Chúng ta là diễn viên chuyên nghiệp, đây là công việc của chúng ta. Nếu việc tìm thế thân bị người xem nhìn ra tới, người bị cười nhạo chính là diễn viên, sẽ bị mắng là không chuyên nghiệp. Huống chi chỉ là diễn kịch, sao có thể là thật được? Người nào nhìn ra đó là sự thật, chỉ có thể nói, anh ta quá không độ lượng."

Đúng, người không độ lượng chính là nói con chó bự Dịch Dương kia!

Đạo diễn Từ cũng cho rằng Hứa Tân Di nói lời này rất có đạo lý, nhưng

mà......

"Hơn nữa, ông rất vất vả mới mời ảnh đế Hàn Kiêu đến đây đóng phim, nếu danh tiếng không tốt, sau này còn có diễn viên hạng nhất nào dám chủ động tìm ông đóng phim nữa?"

Đạo diễn Từ như đang suy nghĩ gì đó.

"Ông không cần lo lắng chuyện khác, bên phía Dịch Dương... Tôi sẽ giải thích rõ ràng."

Hứa Tân Di thốt ra lời này, xem như chủ động thừa nhận mối quan hệ với Dịch Dương.

Chuyện riêng của hai vợ chồng, một đạo diễn quèn như ông cũng lười đi trộn lẫn vào đó. Nếu Hứa Tân Di đã đồng ý giải quyết vấn đề về người kia, vậy ông chỉ cần chuyên tâm làm đạo diễn của mình là được.

"Ok, vậy cảnh diễn tiếp của cô và Hàn Kiêu... Lại tìm đạo diễn võ thuật luyện thêm hai ba lần đi, đừng để bị thương."

"Ok, tôi đã biết."

Kéo đạo diễn Từ đến phía mình coi như thành công, lúc này Hứa Tân Di mới nhẹ nhàng thở ra.

Dịch Dương thật đúng là ngây thơ, một đạo diễn tiền đồ vô hạn lại có

chút thanh danh ở giới giải trí, sẽ vì mấy đồng tiền dơ bẩn của anh ta mà làm hỏng danh tiếng của bản thân?

Một đạo diễn không hết mình vì nghệ thuật, sẽ làm người ngoài hoài nghi về sự chuyên nghiệp của ông ta.

Bất quá nói trở về, phía đạo diễn Từ đã giải quyết, không biết phía Hàn Kiêu ra sao nữa?

Cảnh trước đó, đoạn thân mật cô muốn cho thế thân lên, nhưng Hàn Kiêu lại cự tuyệt, kiên trì tự mình lên sân khấu. Nói cách khác, Hàn Kiêu và quản lý của nha ta đã nói rõ ràng với nhau, sẽ không lại kháng cự diễn cảnh thân mật với diễn viên nữ nữa.

Hứa Tân Di nhìn về phía Hàn Kiêu, Lạc Kiệt, quản lý của Hàn Kiêu mỗi ngày đều một tấc cũng không rời cứ đi theo giữ anh ta chằm chằm. Hai trợ lý, một chuyên viên trang điểm, hôm nay so với ngày thường còn nhiều ra thêm một người phụ nữ đeo mắt kính, nhìn qua rất có hương vị học thức, không giống người trong giới giải trí.

Nghĩ nghĩ, cô lặng lẽ chụp bức ảnh, chia An Nhã.

xa trăm cây số, An Nhã nhận được ảnh của Hứa Tân Di gửi tới. "Mỗi ngày đều có thể thấy Hàn Kiêu, ở trước mặt chị khoe ra hả cưng?"

"Đừng giỡn, có chuyện hỏi chị nè, người phụ nữ đeo mắt kinh kia là ai? Chị từng gặp qua chưa?"

An Nhã phóng đại ảnh chụp.

"Từng gặp qua, là bác sĩ tâm lý, rất nổi tiếng, em cũng biết đó, làm việc trong giới giải trí này áp lực rất lớn, rất nhiều minh tinh nghệ sĩ chịu không được, có nhiều người mắc bệnh về tinh thần. Chị biết người này, vì phần lớn minh tinh đều tìm bác sĩ này trị bệnh tâm lý."

Bác sĩ tâm lý?

Hứa Tân Di nghĩ nghĩ, nhìn về phía người phụ nữ đeo kính đầy học thức kia.

Hàn Kiêu có bệnh tâm lý?

Nghĩ lại cũng thấy có chút giống.

Công việc ngày nào cũng áp lực, còn là cường độ lớn hơn bình thường, bí mật xu hướng giới tính giấy kín ở trong lòng vài thập niên còn không thể nói ra, mỗi ngày bị những fan cuồng khác nhau vây quanh quấy rầy, không có một chút không gian cá nhân, mắc phải bệnh tâm lý cũng là chuyện bình thường.

Như vậy nghĩ lại, Hàn Kiêu còn rất đáng thương.

Tuy rằng lớn lên đẹp trai, kỹ thuật diễn tốt, giải thưởng cầm gãy tay, nổi tiếng khi còn rất trẻ, hiện giờ vẫn đứng sừng sững trên đài cao không ngã, được giới nữ bình chọn là tình nhân trong mộng, có tiền có thế, mắt cũng không chớp đã mua một bộ phòng tại Nhất Phẩm Lan Đình, nhưng......

Đáng thương? Đáng thương chỗ nào hả?!

Không có đối lập thì không có tổn thương.

Có đáng thương hơn mình sao?

Mỗi ngày đều bị con chó khổng lồ Dịch Dương kia tàn phá tinh thần!!

Hứa Tân Di thật lo lắng cho bản thân mình, nếu Dịch Dương cứ bám riết không buông tha mình, thì một ngày nào đó mình cũng sẽ già đi, đến mức trai trẻ đều chướng mắt mình... Lúc đó, mình phải làm sao bây giờ?!

Lấy gương ra đặt dựa vào quyển kịch bản, nhìn gương mặt tràn đầy colagen, căng mịn của mình.

Hạ quyết tâm, chờ chụp xong bộ phim này, nghỉ ngơi một đoạn thời gian, phải bảo dưỡng lại nhan sắc trời cho của mình.

Trong lúc Hứa Tân Di ngắm nhìn, đánh giá nhan sắc trời cho của mình, thì cùng lúc đó, người phụ nữ đeo mắt kinh đứng cạnh Hàn Kiêu kia cũng đang đánh giá cô.

Lạc Kiệt làm như không có việc gì, liếc Hứa Tân Di, hỏi cô: "Thế nào?"

Người phụ nữ lắc đầu "Bệnh của Hàn Kiêu rõ ràng có chút chuyển biến tốt đẹp, cũng đã kiến nghị anh ta thử diễn cảnh thân mật chung với nữ diễn viên, nhìn xem có thể khắc phục chướng ngại tâm lý hay không?"

"Nhưng, theo lời nói của anh tới xem, hình như tâm lý của anh ta vẫn luôn không tốt, lại về tới quay trở lại điểm xuất phát... Hàn Kiêu, anh chỉ đối với một mình Hứa tiểu thư như vậy, hay là những người khác đều như vậy?"

Hàn Kiêu ngồi ở một bên xem kịch bản, híp mắt, không nói gì.

Người phụ nữ đeo mắt kính thấy biểu tình của anh, biết anh không muốn nói, suy nghĩ một lát, nói: "Như vậy đi, buổi tối quay trở lại khách sạn, chúng ta nói về chuyện này sau."

Hàn Kiêu xoa ấn đường đầy mỏi mệt "Ok."

Vừa dứt lời, thì thấy Hứa Tân Di mang theo nụ cười trên mặt, đi tới phía Hàn Kiêu.

"Thầy Hàn, cảnh này hơi khó nhằn, phiền thầy giúp đỡ nhiều hơn, đoạn cuối này, nếu thầy thấy bất tiện, tôi có thể tìm đạo diễn cho thế thân lên, thầy không cần cảm thấy khó xử."

Hàn Kiêu có chút không biết nghe theo ai, uốn lượn năm ngón tay nắm kịch bản, cứng đờ nhảy ra một chữ: "Ừ."

"Thầy Hàn, Tân Di, lại đây một chút." Đạo diễn Từ đang đứng ở dưới chân tường thành bàn bạc cảnh đánh nhau với đạo diễn, kêu hai người lại.

Hàn Kiêu đứng dậy, đi cùng Hứa Tân Di đến phía đạo diễn Từ.

Người phụ nữ đeo mắt kính nhìn bóng dáng hai người, kỳ quái hỏi Lạc

Kiệt "Sao lại...... Cô nàng Hứa tiểu thư này... Biết Hàn Kiêu mắc bệnh...?!"

Lạc Kiệt vẻ mặt mờ mịt "Không có khả năng? Tôi cũng không biết nữa?"