Hứa Tân Di hồi tưởng biểu hiện vừa rồi của mình, hẳn là rất không tệ, ôm tâm tình muốn được khen ngợi hỏi: "Tiền bối Hàn, vừa rồi tôi diễn tạm được đúng không?"
Hàn Kiêu đã xem qua phim truyền hình của Hứa Tân Di, cũng từng nghe nói kỹ năng diễn xuất của cô không tệ, nhưng bây giờ được thể nghiệm, vẫn như cũ khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
Kỹ năng diễn của Hứa Tân Di chưa đến mức đạt đến đỉnh phong, nhưng cũng không nên ở trong những năm nay một mực phải diễn vai nhân vật nữ hai nữ ba không thể ra mặt, cho tới bây giờ mới có bộ phim thứ nhất vào vai nhân vật nữ chính.
Kỹ năng diễn xuất này, phải diễn vai nữ chính mới đúng.
"Thật không tệ."
Cảm giác được vua màn ảnh khích lệ là như thế nào?
Thoải mái vô cùng a!
Nửa giờ sau, Hứa Tân Di và Hàn Kiêu thay trang phục, chuẩn bị cảnh thứ hai.
Đây là một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng là nụ hôn đầu của nam nữ chính, cũng bắt đầu chuyện tình yêu hận của hai người.
Hứa Tân Di đổi quần áo bị xé rách tả tơi. Bởi vì kịch bản cần, thợ trang điểm đánh không ít phấn đỏ cho cô, mị nhãn như sóng, cực lực kiến tạo một bộ dáng nữ nhân sau khi bị hạ dược.
Hứa Tân Di thất tha thất thểu tiến vào, tiếng người huyên náo trong thanh lâu kết hợp với tiếng y phục bị xé rách, sử dụng mọi cách trốn tránh ánh mắt của kẻ thù. Mắt thấy trước mặt có người chú ý đến cô, nữ chính cả kinh, quay đầu muốn tránh né, nhưng vừa quay đầu lại trực tiếp va phải l*иg ngực rắn chắc của nam chính.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu.
Mi tâm Hàn Kiêu gấp vặn, kéo cô đến phía sau cây cột, vừa quan sát xung quanh, một bên đến gần bên tai Hứa Tân D, thấp giọng nói: "Đừng sợ, có ta."
Hứa Tân Di bị tra tấn mị nhãn như tơ, đôi môi đỏ bừng khẽ nhếch, thở ra hơi thở ngọt ngào ấm áp vẩy vào hầu kết Hàn Kiêu, khiến hắn trên dưới kịch liệt nhấp nhô.
Giống như tiểu yêu tinh.
Ánh mắt Hàn Kiêu bỗng nhiên co lại, cánh tay nắm lấy vòng eo Hứa Tân Di sinh ra một chút mồ hôi.
Hắn biết kịch bản tiếp theo chính là cúi đầu hôn cô.
Trong không khí tràn ngập mùi hương gợϊ ȶìиᏂ và mùi rượu tỏa ra từ trong thanh lâu, hôn cô.
Thế nhưng là...
Khi hắn nhìn thấy nước mắt của Hứa Tân Di tràn đầy đôi mắt, vòng eo không đủ một nắm, trái tim không thể khống chế bỗng nhiên nhảy lên kịch liệt.
Tâm sinh lý truyền đến sợ hãi, khiến hắn bỗng nhiên buông cánh tay nắm
chặt Hứa Tân Di, lui về sau mấy bước, rời xa cô.
Giống như ở giờ khắc này trong đáy mắt Hàn Kiêu, Hứa Tân Di là hồng thủy dã thú gì, hắn tránh không kịp.
"Cắt --" Từ đạo diễn cầm tai nghe, "Hàn Kiêu, sao vậy?"
Nhân viên ở đây hai mặt nhìn nhau.
Vừa rồi giống như không có việc gì phát sinh.
Người đại diện đổ mồ hôi lạnh gấp gáp hướng Từ đạo diễn xin lỗi, "Xin lỗi Từ đạo diễn, hình như Hàn Kiêu không được khỏe cho lắm."
"Chỉ một cảnh hôn nữa thôi là có thể kết thúc công việc được rồi. Hàn Kiêu, cậu kiên trì một chút được không?"
Hàn Kiêu khoát tay, thở sâu, nói: "Thật có lỗi, dùng thế thân đi."
Thế thân?
Đột nhiên bị ghét bỏ, Hứa Tân Di nhìn người thế thân trước mặt có bóng lưng giống mấy phần Hàn Kiêu, khuôn mặt lại bình thường, nửa ngày không nói nên lời.
Không chỉ mình Hứa Tân Di, nhân viên đoàn làm phim cũng sửng sốt vô cùng.
Đạo diễn Từ Tư Minh từ trước đến nay, nếu như không tất yếu sẽ kiên quyết không cần thế thân.
Huống chi còn là cảnh hôn.
Lại nói, sự chuyên nghiệp của Hàn Kiêu người trong nghề đều rõ như ban ngày, một nụ hôn mà thôi... Không đến mức phải như vậy a?
Chẳng lẽ...
Hàn Kiêu cự tuyệt hôn Hứa Tân Di, chỉ có thể là do buổi chiều nhìn thấy Hứa Tân Di ngang ngược càn rỡ, không muốn cùng cô có tiếp xúc thân
mật.
Trừ nguyên nhân này, cũng không có cái khác.
Hàn Kiêu đã chán ghét Hứa Tân Di như vậy, tiếp theo có trò hay nhìn rồi.
Từ Tư Minh nhìn sắc mặt Tân Di liền biết không được tốt, "Tân Di, nếu không, cô cũng dùng thế thân a?"
Hứa Tân Di muốn nói lại thôi, "Vâng."
----
Sau khi hai diễn viên đóng thế diễn xong cảnh hôn, Hàn Kiêu không nói một lời, sắc mặt tái xanh rời khỏi hiện trường đóng phim, vào phòng nghỉ ngơi.
"Hàn Kiêu, chuyện gì xảy ra vậy? Tôi với anh trước đó không phải đã cùng gặp bác sĩ rồi sao? Bác sĩ nói anh đã khỏe lại rồi, trước đó anh cũng từng tiếp xúc với nữ nhân khác, tại sao hôm nay vẫn như vậy?"
Hàn Kiêu vùi đầu trong lòng bàn tay, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu lên, đáy mắt đỏ bừng một vòng, nhìn người đại diện Lạc Kiệt đi theo mình mười năm, đáy mắt mờ mịt thất thố, "Tôi không biết."
Chính Hàn Kiêu cũng không biết, Lạc Kiệt càng không biết.
Hắn suy đoán, "Tại sao anh lại sợ hãi Hứa Tân Di? Có phải là do hôm nay Hứa Tân Di tát Lý Hàn Tinh khiến anh bài xích cô ấy không?"
Mặt mày Hàn Kiêu biểu lộ một thần sắc cực kỳ khó chịu, "Tôi cũng không biết, tôi nghĩ tôi không phải bài xích cô ấy, tôi chỉ là..." Chỉ là không tự chủ được muốn tới gần, thế nhưng là một khi có ý nghĩ như vậy, lại sợ hãi đến mức muốn đẩy cô ấy ra.
"Chỉ là cái gì?"
Hàn Kiêu không nói gì.
Lạc Kiệt chìm khẩu khí, tiến lên ôm lấy Hàn Kiêu, "Không sao, lần sau chúng ta lại đi gặp bác sĩ."
Cửa phòng nghỉ ngơi nửa đóng nửa mở, lúc Hứa Tân Di về khách sạn nhìn sang, chỉ nhìn thấy hai người thân mật ôm nhau.
----
Ban đêm Hứa Tân Di về khách sạn, chuyện thứ nhất chính là đem chuyện này nói cho An Nhã nghe.
"Cái gì? Hàn Kiêu vậy mà đẩy cô ra? Thế nhưng tôi nghe nói Hàn Kiêu ở đoàn làm phim rất hiền lành, có phải cô đắc tội anh ta không?"
"Tôi? Đắc tội anh ta?" Hứa Tân Di nghĩ nghĩ, "Hình như là do xế chiều hôm nay tôi làm khó dễ Lý Hàn Tinh bị anh ta thấy được, thế nhưng có phải làm đến mức như vậy không? Hôm nay lúc tôi đi qua phòng nghỉ, còn chứng kiến người đại diện của anh ta ôm an ủi anh ta. Tại sao, hôn em, còn không hưởng thụ giống như thế?"
"Người đại diện? Cô nói là Lạc Kiệt sao?"
"Đúng, chính là anh ta, hai người ở cùng một chỗ ôm nhau."
Mi tâm An Nhã gấp vặn, trầm mặc một lát.
"Sao hả?"
An Nhã chần chờ nói: "Cô có biết hay không, Lạc Kiệt là đồng tính."
"Đồng tính?" Hứa Tân Di trong lúc nhất thời còn không lấy lại được tinh thần, đợi cô kịp phản ứng, há mồm kinh hô, "Đồng tính?!"
"Cô nói nhỏ một chút!"
"Làm sao cô biết?"
"Tôi giống anh ta, đều là người đại diện. Những tin đồn về anh ta người trong nghề ai mà không biết?"
"Nếu như anh ta là đồng tính, vậy Hàn Kiêu..." Hứa Tân Di lắc đầu, "Anh ta khẳng định chỉ là an ủi Hàn Kiêu mà thôi."
"Kỳ thật..." An Nhã ấp úng nói: "Cũng có tin đồn nói, Hàn Kiêu và Lạc Kiệt hai người bọn họ... Bất quá chỉ là tin đồn mà thôi, không có chứng cứ."