Chương 28.2

Bên ngoài hiện trường đóng phim, phó đạo diễn kiểm kê lại danh sách diễn viên quần chúng tối nay, "Phía dưới tôi đọc đến tên ai thì người đó giơ tay lên, nghe chưa."

Phó đạo diễn nhìn thoáng qua những người đang giơ tay, đủ cao, gương mặt cũng coi như đoan chính, đánh dấu vào danh sách tên diễn viên.

"Triệu Tử Dễ."

Đánh dấu.

"Trần Thiếu Mới."

Đánh dấu.

"Trương Hân Di."

Đánh dấu.

Hiện trường đóng phim có mấy người vây quanh một nam diễn viên đi ra.

"Trịnh đạo diễn, gấp cái gì vậy?"

Phó đạo diễn họ Trịnh, nghe được có người gọi hắn ngẩng đầu nhìn một chút, thì ra là một vị diễn viên nam phụ số bốn bên trong đoàn làm phim, "Ban đêm tiền bối Hàn có ba cảnh quay, cần mấy diễn viên quần chúng lộ mặt, tôi ở chỗ này xác nhận lại một chút."

Vị nam minh tinh kia cười cười, đang chuẩn bị rời đi, mắt lơ đãng nhìn lên, trong đám người thấy một thanh niên dáng người như hạc giữa bầy gà, ánh mắt lại quá mức u ám, đột nhiên nhìn thấy có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời thực sự nhớ không nổi là ai, gặp qua ở đâu.

Nghĩ nghĩ, hắn ghé bên tai Trịnh đạo diễn nói nhỏ vài câu, nhìn qua nam nhân "như hạc giữa bầy gà" trong đám người kia.

Ánh mắt Trịnh đạo diễn cũng nhìn qua, mi tâm cau lại, nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu, "Được."

Hắn đi qua, đến trước mặt nam nhân kia, hỏi hắn: "Anh tên là gì?"

"Giang Niệm."

Trịnh đạo diễn tìm tên Giang Niệm ở trong danh sách, cũng gạch chéo.

"Được, người đã đủ rồi, anh đi về trước đi." Nói xong, Trịnh đạo diễn

mang theo những diễn viên quần chúng này vào đoàn làm phim.

Giang Niệm đứng ở phía dưới bóng cây, trầm mặc nhìn chăm chú.

----

Hứa Tân Di làm nữ chính, cơ hồ cả ngày đều có cảnh quay, ban đêm có hai cảnh diễn cùng Hàn Kiêu.

"Tân Di, thuộc lời thoại cảnh thứ mười tám chưa?"

Toàn bộ lời kịch Hứa Tân Di đều đã ghi nhớ, lúc này mới gật đầu, "Thuộc rồi."

Từ Tư Minh gật đầu, "Vậy tốt."

"Sao vậy?"

"Xảy ra chút việc," Từ đạo diễn lời ít mà ý nhiều, "Cảnh hôm nay của cô và Hàn Kiêu sửa lại, quay cảnh thứ mười tám trước. Cô và Hàn Kiêu có mười phút để học lời thoại, đợi chút nữa trực tiếp quay luôn, có được không?"

"Mười phút?"

"Còn lại chín phút."

Hứa Tân Di: "..." Vẫn là Từ Tư Minh quen thuộc kia.

May mà cô có trí nhớ tốt, có thể tiếp nhận các loại yêu cầu đột xuất của Từ Tư Minh, đổi thành người khác, sớm đã bị mắng.

Lật ra kịch bản, cảnh quay thứ mười tám quen thuộc hiện ra trước mắt.

"Chị Tân Di, cảnh quay này cần người đóng thế không? Thế thân của chị..."

Hứa Tân Di mải đọc kịch bản, thuận miệng đáp: "Quay phim không cần thế thân a."

"Vâng, em biết rồi."

Hàn Kiêu nhìn cô một cái, tiếp tục xem kịch bản.

Đợi sau khi nhân viên kia đi, ánh mắt Hứa Tân Di kinh ngạc rơi vào hàng chữ cuối cùng trong kịch bản cảnh quay thứ mười tám: Thâm tình hôn nhau.

... Buổi chiều diễn một cảnh kia, ban đêm lại diễn một cảnh kí©h thí©ɧ như thế.

Ngay từ đầu đã có cảnh quan trọng này, đi thẳng vào chủ đề như vậy được sao?

Chín phút sau, hai người tập duyệt lại lời thoại một lượt, trừ cái dòng cuối cùng kia.

Đối mặt với một soái ca mặt lạnh như thế, Hứa Tân Di kỳ thật rất xấu hổ.

"Cái kia... Tiền bối Hàn, nụ hôn cuối cùng kia, hay là chúng ta thử tá vị (1) một lần?"

(1) Tá vị: Một loại hành động làm người từ xa tưởng đang hôn môi.

Hàn Kiêu tỉnh táo nhìn kịch bản, nói: "Không cần, đợi chút nữa trực tiếp quay là được."

Hứa Tân Di muốn nói lại thôi.

Trực tiếp quay?

Phong cách làm việc của Hàn Kiêu, nghiêm túc như vậy sao?

Cô còn chưa có chuẩn bị kỹ càng.

"Sao vậy? Có vấn đề gì không?"

Hứa Tân Di vội vàng lắc đầu, "Không có vấn đề."

Cô đem mặt trốn ở phía sau kịch bản. Là hôn thật... Thế nhưng đây là nụ

hôn đầu của cô, cô vẫn luôn giữ gìn, chẳng lẽ hôm nay phải ở trước mặt mọi người, hiến tặng cho Hàn Kiêu sao?

Hứa Tân Di vừa nghĩ tới đó, tâm bỗng nhiên nhảy dựng lên.

Không được, phải tỉnh táo!

Cô ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Hàn Kiêu.

Tim đập rộn lên càng thêm nghiêm trọng.

Không hổ là thần tượng toàn giới giải trí, nam nhân này không khỏi cũng quá đẹp trai đi!

So sánh với cẩu nam nhân Dịch Dương kia... Từ từ, trường hợp này tại sao lại nhớ tới cái cẩu nam nhân kia?

Mười Dịch Dương cũng so ra kém Hàn Kiêu!

Trong lòng yên lặng mắng mười câu cẩu nam nhân, lúc này mới điều chỉnh lại được tâm tình.

"Tân Di, Hàn Kiêu, chuẩn bị xong chưa?"

"Rồi."

Hai người đồng thời buông xuống kịch bản, đi vào hiện trường quay phim.

Cảnh đầu thật ra cũng không dễ diễn, nguyên nhân chủ yếu làm nam nữ chính đối chọi gay gắt chính là sự kiện lũ lụt ở Giang Nam. Sách lược không vừa ý nhau, nữ chính không phục nên tranh cãi này lửa. Vì thế nên lời thoại của Hứa Tân Di rất nhiều. Mà yêu cầu về khí thế cũng rất cao, không thể yếu hơn Hàn Kiêu, càng không thể mạnh hơn Hàn Kiêu, phải tạo ra một loại cảm giác giương cung bạt kiếm lại không phân được thắng thua.

"Lũ lụt ở Giang Nam, nạn dân đông đảo, bách tính nhân dân lầm than, người chết đói nơi nơi, bệnh dịch nổi lên bốn phía. Vương gia, ngài không đi cứu tế nhân dân gặp nạn, nghiên cứu tình hình bệnh dịch, lại

còn ngồi ở đây bàn với ta về chuyện xử tội nạn dân xông vào thành Trường An?" Hứa Tân Di mi tâm nhíu chặt, ngửa đầu đối mặt với Hàn Kiêu, không nhường chút nào, miệng hùng hổ dọa người, rất có tư thế đập nồi dìm thuyền.

"Cắt -- qua!"

Nhìn ra được mặt mũi Từ đạo diễn tràn đầy hưng phấn.

Dù sao đối với một đạo diễn mà nói, có cái gì so với diễn kịch một lần đã qua có thể làm ông cao hứng hơn?

Hứa Tân Di người này, hắn không chọn sai!

"Tân Di, Hàn Kiêu, vất vả một chút, chuẩn bị cảnh thứ hai."