Chương 26.1



***

Bị cúp điện thoại Hứa Tân Di cầm di động đứng ở trước cửa sổ, nhìn cao ốc đối diện ngốc lăng hồi lâu.

Dịch Dương mới vừa nói cái gì?

Việc đã giải quyết xong? Phía nhà sản xuất sẽ không dám gây sự với cô nữa?

Thật hay giả?

Cái cẩu nam Dịch Dương này vậy mà trong tình huống mình không có mở miệng cầu hắn trước, lại chủ động hỗ trợ?

Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao?

Hứa Tân Di cảm thấy vô cùng kinh dị.

Đúng là gặp quỷ!

"Tân Di, phía đoàn làm phim mới đăng Weibo!" An Nhã cất điện thoại vội vàng xông vào văn phòng, đưa điện thoại di động cho cô nhìn.

Phía « hoàng đồ » đăng một bài trên Weibo, bài đăng này chủ yếu để giải đáp những câu hỏi chất vấn của anti fan, đại khái có thể tóm gọn trong hai điểm.

Thứ nhất, Hứa Tân Di là nhân vật nữ chính đầu tiên của bộ phim « hoàng đồ » này. Trước đó đã từng có ý định thay đổi, nhưng sau khi bàn bạc lại, vẫn cho rằng Hứa Tân Di phù hợp hơn.

Ngụ ý chính là, Hứa Tân Di không đoạt kịch bản từ trong tay bất luận kẻ nào.

Thứ hai, thừa nhận kỹ năng diễn xuất của Hứa Tân Di, xin mọi người có thể dùng lý trí mà nhìn nhận diễn viên, an tâm chớ vội, rửa mắt mà đợi.

Bài đăng Weibo này biểu lộ thái độ của đoàn làm phim, mặc kệ nhóm anti fan nháo như thế nào, dù sao nhân vật nữ chính cũng sẽ không thay đổi.

Vì thế, phía nhà sản xuất thậm chí còn khóa phần bình luận lại.

Anti fan phẫn nộ hiểu rõ đoàn làm phim quyết tâm bảo vệ Hứa Tân Di, nhao nhao mở miệng mắng to, biểu thị sau khi bộ phim ra mắt tuyệt đối sẽ không đi xem, cũng cầu chúc cho đoàn làm phim không thành công.

"Tân Di, ý đồ muốn thay người của phía nhà sản xuất rất rõ ràng, một ngụm cắn chết nói tác phong của cô có vấn đề, sẽ liên lụy tới đoàn làm phim. Tôi rất hiếu kì, trong thời gian ngắn như vậy, cô làm thế nào giải quyết việc này?"

Hứa Tân Di nhìn tới nhìn lui bài Weibo kia nhiều lần, lúc này mới khó có thể tin nói: "Là do Dịch Dương giúp đỡ."

An Nhã bừng tỉnh đại ngộ, lấy một loại ánh mắt "Tôi biết ngay cô nhịn không được mà", ý vị thâm trường nhìn về phía cô, "Nhìn xem, lúc trước tôi đã nói cái gì?"

Hứa Tân Di mờ mịt, "Nói cái gì?"

"Tôi nói, sớm muộn sẽ có một ngày Dịch Dương yêu cô. Lúc trước thờ ơ với cô, đến bây giờ lại giúp đỡ mọi chuyện, chẳng lẽ cô nhìn không ra cái gì sao?"

Nếu như Hứa Tân Di nhìn không ra cái gì, vậy mấy năm nay cô sống thật uổng phí.

Tạm thời mặc kệ mục đích Dịch Dương giúp cô là gì, giúp chính là giúp, so với lúc trước, thái độ hiển nhiên đã từng bước một chuyển biến.

Chẳng lẽ thật sự giống như An Nhã đã nói, Dịch Dương bắt đầu cảm thấy thích cô rồi?

Chờ một chút ——

Vừa rồi gọi điện thoại cô cái gì cũng không kịp nói, Dịch Dương liền nói đã giải quyết xong, có phải là đã cho thấy Dịch Dương một mực yên lặng chú ý tới việc này không?

Đoán già đoán non xong, Hứa Tân Di cảm giác bầu trời trong nháy mắt sụp đổ.

Là bởi vì gần đây cô quá bận, không rảnh đi gây chuyện, cho nên Dịch Dương cảm thấy mình đã cải tà quy chính? Đối với mình cảm thấy hứng thú?

Không được! Tuyệt đối không được!

Cô tuyệt đối không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra!

"Việc này là do Dịch Dương giúp cô làm thỏa đáng, cô chắc chắn phải hảo hảo cảm ơn anh ta, nói không chừng, còn giúp cho quan hệ hai người chuyển hướng tốt."

Hứa Tân Di một lời khó nói hết, thực sự rất muốn xông tới An Nhã gào thét cô cũng không muốn cái chuyển hướng này, nhưng cô nhịn một chút, cười nói: "Tôi hiểu rồi."

Ban đêm, Hứa Tân Di một nắng hai sương về nhà, đi vào thư phòng của Dịch Dương, đưa tới trước mặt hắn lễ vật mình mua từ cửa hàng.

"Đây là cái gì?"

Hứa Tân Di mỉm cười, “Lễ vật, cảm ơn anh hôm nay giúp em giải quyết sự việc đoàn làm phim.”

Cô mở ra, trong chiếc hộp là một chiếc thắt lưng được đóng gói tinh xảo.

Dịch Dương thấy dây lưng liền nheo mắt, nhớ tới chiếc dây lưng ba trăm ở trong ngăn kéo của mình, rất không muốn nhận lấy.

Đẩy lễ vật về hướng Hứa Tân Di, "Được rồi, tiện tay mà thôi, không cần cảm ơn. Lấy lại dây lưng đi, không cần phải quà cáp."

"Cần chứ!" Hứa Tân Di kiên trì đẩy lễ vật trở về, nói: "Anh giúp em như vậy, sao em có thể không cảm ơn anh? Đây là em ở cửa hàng tỉ mỉ chọn lựa, bỏ ra không sai biệt lắm năm vạn của em!"

Dịch Dương bây giờ nghe được ba chữ "không sai biệt lắm" này liền đau đầu, lần trước không sai biệt lắm mười vạn, thực tế chỉ có ba trăm, bây giờ lại không sai biệt lắm năm vạn, vậy giá chẳng phải chỉ bằng một cái điều hoà thôi sao? Một trăm năm mươi?

"Kém bao nhiêu?"

Hứa Tân Di nghĩ nghĩ, nói: "Chênh lệch hai ngàn."

Bốn vạn tám?

Dịch Dương nhíu mày, "Được, tôi nhận, không có việc gì thì cô về

phòng nghỉ ngơi trước đi."

Hứa Tân Di lại đứng mãi không đi.

"Còn có việc gì không?"

"Lão công," Hứa Tân Di nhăn nhăn nhó nhó đến trước bàn đọc sách, đứng ở bên người Dịch Dương, nháy mắt, một mặt thẹn thùng nhìn hắn, "Lúc trước anh không này, gần đây tại sao đối với người ta tốt như vậy? Anh có phải là thích người ta rồi không?"

Người ta, ngữ khí này khiến Dịch Dương toàn thân đều nổi da gà.

Hắn mi tâm nhíu chặt, "Nói linh tinh!"

Hứa Tân Di cáu giận nói: "Ai nha, loại sự tình này cũng không có gì mà không dám thừa nhận. Nếu như anh thật thích em thì nói cho em thôi, dù sao anh cũng biết mà, người ta thích anh."

—— "Mau đẩy tôi ra! Mau nói anh không thích tôi, chỉ vào mũi của tôi nói tôi đừng có mơ mộng hão huyền!"

Dịch Dương bốn mắt nhìn cô.