Chương 85.1: Danh tính thật sự của cha con trai Hứa Vi Nhân







Đại sảnh sân bay người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Giang Hoài thu hồi tầm mắt nhìn lên bầu trời, chuyển lên trên người Hứa

Tân Di, mỉm cười, nói: "Hứa tiểu thư, thật cảm ơn cô tới đưa Giang Niệm, để tôi đưa cô về?"

Hứa Tân Di ngoài cười nhưng trong không cười: "Nào dám làm phiền Giang tiên sinh đưa, tài xế ở bên ngoài chờ, tôi tự trở về là được rồi."

"Hứa tiểu thư yên tâm, tôi chỉ là muốn cảm ơn cô đã tận tình chăm sóc Giang Niệm trong khoảng thời gian này mà thôi."

"Không cần, Giang Niệm là nghệ sĩ trong công ty tôi, chăm sóc thằng bé là việc nên làm, Giang tiên sinh không cần khách khí như vậy."

Trong mỗi câu từ trong lời nói, tất cả đều là cự tuyệt cùng khách sáo.

Giang Hoài hơi hơi mỉm cười: "Hứa tiểu thư lời này... Giống như tôi là thú hoang nguy hiểm chết người vậy."

Anh còn nguy hiểm đáng sợ hơn thú hoang. Hứa Tân Di chửi thầm.

Tuy rằng cốt truyện đã sớm tan vỡ không còn một mảnh, nhưng Giang Hoài thân là nam chủ, việc này Hứa Tân Di không bao giờ quên, thiếu giao tiếp không cần quen biết nhiều, nước giếng không phạm nước sông, đối với cô tới nói có ích không có hại.

"Yên tâm, hiện tại tôi đang hợp tác với Dịch thị, quân tử không đoạt thứ tốt của người khác. Huống chi, Giang Hoài tôi muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền... Chẳng lẽ nhất quyết phải coi trọng một người phụ nữ đã chồng? Tôi chỉ là thấy tò mò đối với Dịch thiếu phu nhân, muốn tâm sự với Dịch thiếu phu nhân một chút thôi."

"Tò mò?"

Giang Hoài từ dưới lên trên đánh giá cô: "Tò mò sức quyến rũ của Dịch thiếu phu nhân."

Một luồng lạnh lẽo theo ánh mắt Giang Hoài từ lòng bàn chân lên tới mặt, Hứa Tân Di thoáng lui về phía sau hai bước: "Nơi nào so được với sức quyến rũ trêu hoa ghẹo nguyệt tuyệt đỉnh của Giang tiên sinh."

"Tôi? Trêu hoa ghẹo nguyệt? Hứa tiểu thư thật là oan uổng tôi."

"Giang tiên sinh khiêm tốn, tôi xem Giang tiên sinh có tiền có quyền, phái nữ âm thầm ái mộ Giang tiên sinh chắc là chất đống như núi. Chỉ là đáng tiếc, trước đó chỉ nghe nói qua scandal tình cảm của Giang tiên sinh và Hứa Vi Nhân tiểu thư, sau đó thì không có tin tức gì hết trơn"

Hứa Tân Di nhân cơ hội nói sang chuyện khác: "Lại nói tiếp, Hứa Vi Nhân tiểu thư thật lâu chưa thấy xuất hiện qua, không biết gần đây đang bận chuyện gì nữa."

"Cô không biết?"

"Biết gì?"

Hứa Tân Di mơ hồ,hỏi lại: "Có liên quan gì đến tôi?"

"Cô thật sự không biết."

Giang Hoài chắc chắn một câu, tiếp theo sau lại cười, nói: "Nếu Hứa tiểu thư không biết, vậy chuyện này xem như tôi bán một cái nhân tình cho Hứa tiểu thư?"

Nhìn biểu tình Hứa Tân Di nghi hoặc khó hiểu, Giang Hoài nói: "Trước đó Hứa Vi Nhân vẫn luôn cho rằng con trai của mình là của Dịch tiên sinh. Cho nên tìm đến tận bệnh viện làm xét nghiệm ADN, cô ta mang theo tờ báo cáo xét nghiệm ADN đi tìm Dịch lão tiên sinh và Dịch phu nhân cáo trạng đòi công bằng."

"Sau đó việc này càng ngày càng lớn, đi tới tận cục cảnh sát, cảnh sát làm chứng, đứa trẻ xác thật không phải của Dịch Dương, đến lúc này Hứa Vi Nhân mới từ bỏ. Nhưng Dịch tiên sinh rất không hài lòng đối với chuyện này. Cho nên phong sát Hứa Vi Nhân, hiện tại ở giới giải trí, không một ai dám hợp tác với Hứa Vi Nhân."

Hứa Tân Di lạnh mặt: "Việc này là do anh nhúng tay?"

"Hứa tiểu thư, không có bằng chứng không thể oan uổng tôi. Huống chi hiện tại tôi đang hợp tác với Dịch thị, Hứa tiểu thư nói lời này làm tôi có hiềm nghi châm ngòi ly gián nha."

"Hứa Vi Nhân vẫn luôn co quan hệ mật thiết với anh, anh đừng nói việc này anh không biết."

"Tôi và Hứa Vi Nhân tiểu thư chỉ là quan hệ theo nhu cầu, không có thân mật giống như cô nghĩ. Huống chi, Hứa tiểu thư nhìn tôi giống một hiệp sĩ nhiệt tình tiếp mâm sao?"

"Không giống." Mà anh chính là...

Hứa Tân Di trong lòng yên lặng trở về một câu.

Giang Hoài là một tên tra nam, không bao giờ đối xử chân thành với ai, nhưng trong tiểu thuyết, Hứa Vi Nhân càng có thủ đoạn, làm Giang Hoài trở thành một hiệp sĩ nhiệt tình tiếp mâm, còn không hỏi đứa bé là con của ai.

"Cho nên tôi và Hứa Vi Nhân tiểu thư thật sự không có gì."

Trở mặt còn rất vô tình.

Hứa Tân Di không rảnh tội nghiệp thay Hứa Vi Nhân, cô không rộng lượng như vậy. Lúc trước Hứa Vi Nhân đẩy cô rơi xuống nước cô vẫn còn nhớ kỹ. Hiện tại không bỏ đá xuống giếng, chính là lòng tốt cuối cùng cô dành cho cô ta.

"Giang tiên sinh chê cười, chuyện của ngài và Hứa Vi Nhân tiểu thư không quan hệ với tôi. Nếu không có việc gì, tôi đi về trước, có cơ hội lại gặp sau."

Nói xong, Hứa Tân Di tránh còn không kịp nhanh chân rời đi.

Loại người này, vẫn là thiếu tiếp xúc sẽ tốt cho bản thân.

Nhìn bóng dáng Hứa Tân Di hấp tấp chạy trốn, Giang Hoài theo bản năng cười.

trên đường quay trở về công ty, Giang Hoài dựa vào phía sau xe nhắm mắt dưỡng thần.

Giang Niệm đã đi, hiện giờ ở trong nước, anh xem như đã không còn

vướng bận gì, hợp tác với Dịch thị tạm thời coi như thuận lợi, hạng mục một khi đã bắt đầu khởi động, thực lực của Giang thị sẽ nâng cao một bước.

Một tiếng sau, xe tới trước cửa công ty, sau khi giải quyết xong chuyện của Giang Niệm, công việc mấy ngày này của Giang Hoài ùng ứ không ít, giai đoạn hợp tác với Dịch thị không thể thiếu cảnh giác, từng giây từng phút anh đều phải nhìn chằm chằm thật kỹ.

Mới vừa bước vào thang máy, trợ lý đã đến gần lỗ tai anh nói hai ba câu, Giang Hoài ấn đường nhíu lại, sau khi tự hỏi, mới trả lời: "Mang cô ta đến phòng nghỉ chờ tôi."

"Dạ được, tổng giám đốc Giang."

Người tới là Hứa Vi Nhân.

Thật ra, đây cũng không phải là lần đầu tiên Hứa Vi Nhân tới, chỉ là mỗi lần Giang Hoài đều không muốn gặp cô, anh có thể đoán được mục đích hôm nay Hứa Vi Nhân tới làm cái gì.

Bước vào phòng nghỉ, Hứa Vi Nhân ngồi chưa được bao lâu đã nghe được âm thanh mở cửa, từ trên sô pha đứng dậy, thần sắc đau buồn khổ sở mà nhìn Giang Hoài.

Nếu là còn có cách nào, cô cũng sẽ không tới tìm Giang Hoài.

Chỉ là cô đã bị Dịch Dương phong sát, máy bạn tốt trong giới giải trí giờ tránh cô như tránh tà, những người đàn ông từng theo đuổi cô, đột nhiên sửa lại thái độ, đối xử vô cùng lãnh đạm với cô, thậm chí có người từng đưa ra yêu cầu bao nuôi cô, những người này đồng loạt biến mất khỏi tầm mắt cô.

Trong lòng cô rất rõ ràng, những người này không đáng tin cậy.

"Tìm tôi chuyện gì?"

"Phía trước anh nói sẽ giúp tôi tìm cha của con tôi!"

Giang Hoài chậm rãi đi vào, ngồi ở trên sô pha, không hề nhìn cô: "Thật

đúng là chuyện cười, cô thân là mẹ, mà lại tới tìm tôi hỏi ai là cha của con cô?"

"Nhưng anh đã nói sẽ giúp tôi điều tra!" Hứa Vi Nhân phẫn nộ hét lên.

"Đúng vậy, tôi từng nói qua, hơn nữa xác thật tra ra được."

"Tra được? Ai?"

Giang Hoài ngước mắt, lạnh lùng nhìn đáy mắt Hứa Vi Nhân trần trụi tham lam cùng du͙© vọиɠ: "Người đó là..."

Anh hơi hơi mỉm cười, "Nhân viên khách sạn."

"Cái gì?"