Chương 84.4: Giang Niệm xuất ngoại

Giang Niệm đôi môi hơi động đậy, rốt cuộc cũng không nói ra.

"Hôm nay chị có chuyện quan trọng cần nói với em, trước đó chắc An Nhã cũng đã nói qua vấn đề này với em, về chuyện em xuất ngoại đào tạo sâu"

Tốc độ nói chuyện của Hứa Tân Di nhanh hơn, e sợ tên nhóc đầu óc nói một nghĩ hai mươi mốt này hiểu lầm.

"Thật ra, chuyện này em không cần cảm thấy khó xử, chị chỉ là cho em thêm một loại lựa chọn trong tương lai của em mà thôi, quyết định cuối cùng muốn xuất ngoại đào tạo sâu hay là tiếp tục ở lại giới giải trí, đều do em, tụi chị tuyệt không can thiệp."

Giang Niệm hơi khép mắt, cũng không tỏ thái độ.

"Em nghe một chút ý kiến cá nhân của chị đi. Tuy rằng tiềm lực của em thực không tồi, vũ đạo dáng người đều rất tốt, ca hát cũng không tệ, rất hút fans."

"Giang Niệm à, em phải biết rằng, ở giới giải trí rộng lớn này, nó chỉ có thể cho phép em nổi tiếng một thời gian, ngắn hay dài tùy theo bản lĩnh của em. Nhưng không thể làm em đứng vững gót chân, cho dù sau này em theo ngành điện ảnh hay là ngành âm nhạc, rất cả đều cần đến kiến thức vững chắc."

"Nhưng chắc em cũng đã nhìn ra."

"Tuy rằng em vẫn luôn mời thầy về dạy để bù thêm kiến thức, nhưng hiệu quả không hề tốt như mong muốn, hiện tại em còn trẻ, có thời gian

có tinh thần sức khỏe, điều này đối với em mà nói là một cơ hội rất tốt."

Hứa Tân Di tiếp tục nói: "Đương nhiên, lấy gia thế của em, muốn tiếp tục ở lại giới giải trí, không phải là việc khó, em có thể dễ như trở bàn tay đã đoạt được các loại tài nguyên, mổi tiếng cũng chỉ là chuyện nhỏ."

"Nhưng... Giang Niệm... Tương lai của em rồi sẽ về đâu, chỉ có tiền, không có học vấn, ai sẽ nể phục em?"

"Chị Tân Di, chị muốn em xuất ngoại sao?"

Hứa Tân Di nói thẳng.

"Nói thực ra, cho tới nay, chị đều hy vọng em xuất ngoại, hiện tại tuổi của em còn nhỏ, nên đến trường học tập, mà không phải lăn lộn ở giới giải trí, cái nơi hỗn tạp trắng đen lẫn lộn này. Chị hy vọng em có thể trải qua một đoạn thời gian sạch sẽ trong sáng ở vườn trường, không hy vọng em nếm trải cái cảm giác trên ghế nhà trường từ một kịch bản phim truyền hình nào đó."

Giang Niệm dùng một đôi sạch sẽ nhìn chằm chằm vào Hứa Tân Di, dù khăn quàng cổ đã kéo cao lên tận hàm dưới nhưng vẫn có chút dấu vết để sót, ánh mắt cậu cứng lại, đoán được cái gì đó, khóe miệng tràn ra một tia cười khổ.

"Chị Tân Di, có phải... Chị vẫn luôn đối xử với em như trẻ con phải không?"

"Đương nhiên không có..."

Hứa Tân Di duỗi tay vỗ vỗ đầu cậu "Em nhỏ hơn chị rất nhiều, gần một con giáp lận nha, chị vẫn luôn xem em là em trai đáng yêu."

"Em trai..."

"Đúng vậy, cậu bạn nhỏ, mau nói cho chị biết, em nghĩ như thế nào, đừng tự gây áp lực cho bản thân, em muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó."

Tầm mắt Giang Niệm từ từ đi xuống, nói mà ngay cả bản thân cậu đều

nghe không rõ: "Xuất ngoại."

"Xuất ngoại? Hiện tại em đừng vội vã ra quyết định, trở về suy nghĩ cho thật kỹ, hoặc là bàn lại với anh trai em..."

"Không cần, em đã nhờ anh em chuẩn bị, thứ ba tuần sau sẽ xuất ngoại."

Điều này xác thật ra ngoài dự kiến của Hứa Tân Di.

"Đều chuẩn bị xong?"

"Đã chuẩn bị xong."

Hứa Tân Di gật đầu: "Vậy..."

"Chị không cần nhiều lời, ý chị ra sao em rõ ràng, chị tốt với em, em biết. Nếu không có chuyện gì nữa, em còn muốn luyện nhảy thêm một lát."

Hứa Tân Di còn có cái gì có thể nói nữa, chỉ có thể cười gượng: "Vậy tốt rồi, em cứ nhảy tiếp đi, thứ ba tuần sau... Chị đi đưa em."

Thực mau chỉ còn lại có một mình Giang Niệm ở bên trong phòng luyện nhảy.

Cậu mở nhạc với âm lượng lớn nhất, nhảy mấy động tác dựa theo tiết tấu, sau đó chậm rãi dừng lại. Cậu cúi đầu, bóng dáng cô đơn dựa ngồi ở trước gương, nhìn gương mặt còn chưa trưởng thành của mình phản chiếu trong gương, chậm rãi vùi đầu vào lòng bàn tay, nức nở thành tiếng.

――――

Ngày Giang Niệm xuất ngoại, Hứa Tân Di tới đưa cậu, thật xa đã nhìn thấy Giang Hoài đứng bên cạnh cậu lải nhải nói cái gì đó.

"Giang Niệm!"

Hứa Tân Di thở hồng hộc vội vàng tới gần chỗ cậu: "Còn may là chưa tới trễ."

Giang Hoài nhướng mày: "Không trễ, chỉ là chậm một chuyến bay mà thôi, chuyển sang chuyến sau cũng mau tới giờ rồi."

"... Đường... Có hơi... Kẹt xe." Không thể nói là Dịch Dương ghen, đêm qua đòi hỏi cô nhiều hơn bình thường, làm buổi sáng cô dậy không nổi, cũng tắt luôn báo thức, An Nhã mà không gọi thì chắc tới chiều cô mới dậy.

Dịch Dương đáng chết, mình mà còn để anh ấy chạm vào người mình không họ Hứa.

Giang Niệm nói: "Không sao."

"Nếu cậu đã sắp lên máy bay, chị cũng nói ngắn gọn thôi, hy vọng ở nước ngoài em có thể vượt qua một đoạn thời gian tốt đẹp trên ghế nhà trường, còn nữa, công ty sẽ bảo lưu hợp đồng của em. Chỉ cần sau khi em về nước vẫn còn nguyện ý vào giới giải trí, vẫn còn muốn hợp tác làm việc chung với tụi chị, mọi người trong công ty đều hoan nghênh em."

Giang Niệm ngắn gọn " ừ " một tiếng.

Giang Hoài không kiên nhẫn nhìn đồng hồ: "Được rồi, đi đăng ký nhanh lên."

Giang Niệm chờ mong nhìn Hứa Tân Di, do dự: "Em có thể ôm chị một chút được không?"

"Đương nhiên có thể."

Hứa Tân Di mở ra hai tay, thân mật ôm Giang Niệm.

Cô vỗ vỗ phía sau lưng Giang Niệm, hành động đối xử giống như cậu là đứa em trai ngoan của mình: "Được rồi, đi đăng ký nhanh lên."

Giang Niệm lại ở nhỏ giọng nói thầm ở bên tai Hứa Tân Di.

"Ta sẽ học tập thật tốt, nỗ lực trở thành một người đàn ông xuất sắc, cũng sẽ mau chóng trưởng thành, chị nhớ chờ em. Nếu Dịch Dương đối với

chị không tốt, hoặc là chị không còn thích Dịch Dương nữa, chị có thể suy xét đến em sao?"

"Tân Di."

Hứa Tân Di ấn đường nhíu lại, buông cậu ra.

"Giang Niệm..."

Giang Niệm cong môi cười xấu hổ, rốt cuộc cũng có biểu tình thuộc độ tuổi này nên có: "Em đi đây."

Cậu lẻ loi một mình mang theo vali xoay người không chút do dự đi đến nơi đăng ký.

"Thằng bé không cho phép tôi sắp xếp trợ lý đi theo, cũng không cho tôi thuê bảo mẫu cùng vệ sỹ, thằng bé nói, ở nơi đó sẽ không có ai quen nó, thằng bé có thể dựa vào bản thân để trở thành một người xuất sắc."

"Được vậy thật là tốt..."

Nhìn bóng dáng Giang Niệm biến mất ở nơi đăng ký, Hứa Tân Di lẩm bẩm nói: "Hy vọng thằng bé có thể quên hết mọi việc trước kia, một lần nữa bắt đầu tạo ra tương lai cho bản thân..."

Chờ thông báo chuyến bay lật chuyển, một chiếc máy bay chậm rãi bay về phía bầu trời xanh thẳm, biến mất ở trong tầm mắt.

Hết