Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu

Chương 83.2: Động phòng sau hai năm kết hôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chăm sóc em?"

"Ừm, anh ở đây trông em."

Bốn mắt nhìn nhau.

Là khoảng cách gần trong gang tấc.

Hứa Tân Di thở ra một hơi vào mặt anh, ngửi không đến mùi rượu, Dịch Dương chỉ ngưởi được hương vị ngọt nị, chỉ trong nháy mắt, đã trêu chọc du͙© vọиɠ nguyên thủy của đàn ông.

"Dịch Dương..."

Hứa Tân Di kêu anh: "Anh có thích em kêu cả tên lẫn họ của anh như vậy không?"

"Em muốn kêu như thế nào đều được."

Hứa Tân Di đột nhiên cười, môi hồng răng trắng, hơi hơi mỉm cười, đáy mắt nhộn nhạo vô hạn ánh sáng nhu hòa cùng mật ý, làm đảo lộn nhịp tim, khó có thể ức chế được.

"Vậy em kêu chồng ơi, anh có thích không?"

Dịch Dương không có trả lời.

Cô nắm lấy cà vạt Dịch Dương, kéo anh xuống, còn cô thì ngưỡng nửa người trên nhào đi lên, cắn môi trên của Dịch Dương.

Dùng răng ma sát nhẹ ở môi trên anh một chút, Hứa Tân Di nhếch miệng cười.

Dịch Dương ánh mắt chuyển tối, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm

Hứa Tân Di, không hề chuyển động.

Sau một lúc lâu, Hứa Tân Di lại mệt mỏi, buông ra Dịch Dương, thả người xuống nệm êm nằm hình chữ X ở trên giường, lẩm bẩm nói: "Không thú vị, em muốn ngủ."

Dịch Dương đứng quỳ ở mép giường, không hề chớp mắt nhìn Hứa Tân Di: "Đây là bộ dáng sau khi em uống say?"

Hứa Tân Di không có trả lời, như đã ngủ rồi.

"Không phụ trách sao?"

Hứa Tân Di mơ mơ màng màng mở mắt ra "Phụ..."

Còn có một chữ ở bên miệng không có thể nói ra tới, đã bị nhét trở lại trong miệng, một câu cũng nói không nên lời, nệm lúng sâu, một bàn tay từ đầu giường duỗi lại đây, ấn tắt bóng đèn ngủ, ánh sáng duy nhất trong phòng đã biến mất.

Toàn bộ phòng nhất thời chìm vào bóng tối u ám, chỉ ngẫu nhiên truyền đến một vài âm thanh thở dốc nặng nề hoặc là âm thanh rên rĩ.

Bên gối, mười ngón giao triền chặt vào nhau, bàn tay to lớn dày rộng đè chặt bàn tay trắng nõn tinh tế dùng hết toàn lực mà tránh cũng không thể tránh thoát giam cầm của anh, không thể nhúc nhích dù là một chút.

Đôi môi mỏng hơi hơi lạnh lẽo của anh chạm vào gương mặt của cô, nháy mắt tiếp xúc, Hứa Tân Di như bị điện giật, gương mặt có chút tê tê, một loại tê dại từ tính lan tràn tới tận gót chân.

Theo nhau mà đến, không phải bất kỳ ngôn ngữ nào từ Dịch Dương, mà là sự xâm lược từ đôi môi mỏng kia của anh, lấp kín miệng cô, mang theo hương vị nhè nhẹ quen thuộc, đầu lưỡi tàn phá khắp trong miệng cô, giống như một con rắn linh hoạt dây dưa quấn quít với đầu lưỡi cô.

"Ô ô... Ưm ưʍ..."

Ngay từ đầu Tân Di bị một loạt hành động này của Dịch Dương làm mơ màng, càng có rất nhiều lần cô cảm giác được một loại cảm giác rất

tuyệt. Bàn tay thon dài lúc đầu đặt ở trên eo cô, giờ bắt đầu không thành thật lên.

Bắt đầu dạo chơi dần xuống phía dưới, càng ngày càng đi xuống, càng ngày càng giống bị ngọn lửa khống chế, như muốn cắn nuốt cô.

Hơn nữa, hình như qua đi thật lâu, miệng Dịch Dương cư nhiên còn không có ý rời đi, một hơi cuối cùng đã tiêu hao hầu như không còn, bắt đầu nghẹn đến mức khó chịu, cũng bắt đầu giãy giụa, đôi tay xô đẩy cơ thể đang đè trên người mình ra, nhiệt độ cơ thể Dịch Dương càng ngày càng cao, sắp thiêu cháy lý trí của anh.

Máu sắp sôi trào lên tới đại lão, rốt cuộc cũng chậm rãi khôi phục một chút lý trí từ hành động điên cuồng xâm lấn của bản thân, âm thanh khàn khàn nhiễm hơi thở ái muội, rốt cuộc anh cũng rời khỏi miệng cô, ánh mắt gần trong gang tấc hỏi: "Làm sao vậy?"

Hứa Tân Di rốt cuộc hô hấp tới mớ không khí mới mẻ, sau đó l*иg ngực không còn khó chịu như vậy nữa, trừng liếc Dịch Dương một cái, giận dỗi: "Anh hút hết không khí của em, thiếu chút nữa làm em ngạt chết, khó chịu chết được."

Dịch Dương nghe xong, đột nhiên thấp giọng cười, mi mắt cong cong, nhìn cô, gương mặt lán mịn đỏ đến giống như quả táo ngọt mọng, Dịch Dương mới khôi phục chút lý trí lại không nhịn xuống được, lần nữa cúi đầu dán lên môi cô.

Ôm Hứa Tân Di vào lòng, lại nghe được tiếng rên rĩ đầy gợϊ ȶìиᏂ kia, rốt cuộc nhịn xuống không được nữa, cắn mấy cái vào môi cô, vừa hôn tay vừa cởi hết quần áo trên người.

Sau đó đến lượt váy của cô, chiếc váy đắt tiền đã chết dưới tay Dịch Dương, trong lúc cô còn đang ngu người vì chất cồn đang hoành hành ở trong đầu, cộng thêm bị Dịch Dương lăn lộn, cứ nằm đó mặt Dịch Dương chơi đùa.

Đầu lưỡi Dịch Dương linh hoạt từng chút từng chút dây dưa với đầu lưỡi của Tân Di. Lúc này Tân Di có chút không tự chủ được, bị anh dẫn theo tiết tấu của riêng anh.

"Em không chú tâm, đáng bị trừng phạt."

Đang lúc Tân Di mơ mơ màng màng, đột nhiên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Dịch Dương.

Ngay từ đầu, gương mặt của Tân Di còn có chút đỏ, giờ là đỏ toàn thân.

Thời điểm hoàn hồn, thì đã nhìn thấy gương mặt đẹp trai chết người của Dịch Dương, nhiễm nồng đậm lửa tình, đôi mắt đẹp mang theo tìиɧ ɖu͙© cùng một chút ý cười. Đây là lần đầu tiên Tân Di nhìn thấy Dịch Dương quyến rũ chết người đến như vậy, cô cười một tiếng giòn tan.

Hai tay ôm chặt cổ Dịch Dương, kéo xuống hôn tiếp, nụ hôn này như mưa rền gió lớn, cô học anh, dùng lưỡi càn quét, chiếm đoạt thành trì, chơi đùa với lưỡi anh.

Dịch Dương bị hành động của cô làm giật mình, sau đó là một trận vui sướиɠ, anh đáp trả lại, hai người em đuổi anh chạy, chơi đặc biệt vui vẻ. Cuối cùng, Tân Di bại trận, giữ mặt Dịch Dương sau đó đẩy mạnh ra, dùng sức thở lấy thở để.

Dịch Dương đầu gục trên vai cô, cười thỏa mãn, hơi thở phà vào tai cô,

Tân Di xấu hổ, mắng yêu:

"Dịch Dương, anh khi dễ em, còn cười nữa?"

"Không cười, chúng ta làm việc khác."

Dịch Dương lại lần nữa quay trở lại trên môi cô, lúc này anh càng thêm nghiêm túc.

Nụ hôn trở nên cực nóng, hôn khắp mặt cô, từ trán, lỗ tai, cổ...

Không biết khi nào, Dịch Dương đã cởi ra áo ngực của cô, lộ ra một mảng da thịt trắng mịn.

Thời điểm nụ hoa trước ngực cô chôn vùi ở trong miệng Dịch Dương, linh hồn trong phút chốc giống như chạy ra khỏi thân thể, bay lên giữa không trung.

Nhịn không được, tiếng rêи ɾỉ trong miệng ngày một lớn hơn, giây tiếp theo, Dịch Dương nơi nơi đốt lửa ở trên người cô, làm cô như bị ngàn con kiến bò bò trên người. Nhưng ngay sau đó, giống như con dã thú được Dịch Dương phóng ra từ sâu trong cơ thể.

Trên người Hứa Tân Di, dấu vết màu đỏ tím càng ngày càng nhiều. Anh sử dụng cả tay và miệng để hầu hạ hai bầu ngực của cô, anh không thiên vị bên nào, lúc mυ"ŧ bên này lúc mυ"ŧ bên kia, miệng tay anh đi đến đâu, đều lưu lại dấu vết đến nơi đó. Tuy rằng nhìn có chút ghê rợn, nhưng lại không đau.