Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu

Chương 78.1: Suýt động phòng

« Chương TrướcChương Tiếp »


Giang Niệm vẫn duy trì động tác này thật lâu.

Di động dán ở bên tai, lưng thẳng, không nói một lời nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cũng không biết đầu bên kia có còn kết nối hay không, càng không biết hiện tại cậu đang suy nghĩ cái gì.

Trong xe, mọi người vẫn duy trì yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh.

Nghe nói, cầu Đại Kiều đã kẹt xe hơn một tiếng, hình như xảy ra tai nạn, ngặc nổi, muốn đi đến bệnh viện Nhất Dân nhanh nhất cần thiết phải băng qua cây cầu này. Trước khi xuất phát cũng không biết đã xảy ra sự cố tai nạn, mạng người do trời quản.

Hứa Tân Di thật sự kìm nén không được, kéo cửa xe nhìn Giang Niệm nói: "Phía trước kẹt xe, nhưng chắc có đường cho người đi bộ, mọi người chờ ở đây, em đi với Giang Niệm qua hết đoạn cầu Đại Kiều rồi bắt taxi đến thẳng bệnh viện luôn."

Trợ lý đưa khẩu trang cùng nón, Hứa Tân Di kéo Giang Niệm xuống xe.

"Em đừng vội, Đại Kiều thường xuyên kẹt xe, chúng ta qua hết cây cầu rồi bắt xe, rất nhanh sẽ đến bệnh viện ngay thôi."

Hứa Tân Di bước đi như bay, kéo Giang Niệm, đi phía trước dẫn đường.

Giang Niệm bước chân cũng không lớn, thậm chí đi đến giữa cầu còn đứng yên tại chỗ, không chịu đi nữa.

"Làm sao vậy?"

Giang Niệm chậm rãi buông di động dán ở bên tai xuống: "Không cần đi, người đó đã chết."

Hứa Tân Di muốn nói lại thôi.

Cô không biết trong quá khứ đã từng xảy ra cái gì, mới có thể làm Giang Niệm nói ra từ " chết " nhẹ nhàng như vậy, lạnh nhạt như vậy, người chết rõ ràng là cha ruột của cậu.

Không có rung động, cũng nhìn không ra chút đau lòng nào.

Càng có loại biểu tình chuyện không liên quan gì đến cậu, thật sự rất lạnh nhạt.

Tuy rằng như thế, Hứa Tân Di không có nói điều gì để an ủi cậu, người với người, buồn vui của người đó người còn lại không có cách nào biết được. Huống chi, cô không biết quá khứ của Giang Niệm, không có tư cách nói cậu làm như thế nào là đúng là như thế nào là sai.

"Không đến nhìn lần cuối sao?"

"Người đã chết, hiện tại nhìn cùng sau này nhìn, có cái gì khác nhau."

Hai bên thành cầu Đại Kiều ánh đèn lộng lẫy, đèn xe trì trệ không nhích lên được chút nào, kèm theo tiếng còi chói tai. Màu sắc bầu trời nặng nề, mơ hồ có thể thấy được vô số tầng tầng lớp lớp mây đen, đè ép khiến người không thở nổi.

Đi dọc theo đường cầu thang đi bộ của Đại Kiều đi xuống bờ sông, Hứa Tân Di thật sự lo lắng cảm xúc hiện tại của Giang Niệm, đi theo cậu đi xuống.

Đứng ở bờ sông, Giang Niệm nhìn Hứa Tân Di: "Thật tình cờ, chị có còn nhớ rõ nơi này sao?"

Hứa Tân Di ấn đường nhíu lại.

"Mẹ em là một người phụ nữ rất dịu dàng ấm áp, rất yêu người đó, yêu đến trong lòng trong mắt đều chỉ có một mình ông ta. Nhưng... Có một ngày, không biết đã xảy ra chuyện gì... Ông ta đuổi mẹ con em ra đường, ông ta nói em không phải con ông ta... Còn đoạn tuyệt tất cả quan hệ với mẹ con em."

"Mẹ em là tiểu thư nhà giàu, nhưng gia tộc đã suy kiệt. Mẹ em là con một, nên không có anh chị em gì, ngoài làm quý phu nhân ra, mẹ em không biết làm gì..."

"Ông ta đuổi mẹ con em... Một đồng ông ta cũng không cho, cái gì cũng không có, chỉ ném cho mẹ em một cái vali và em... Ha ha ha... Một cái vali và em, là đồ vật mà ông ta cho phép mẹ em mang ra khỏi cái căn nhà đó..."

"Mẹ nỗ lực học tập, kiếm việc làm để nuôi sống em... Một tiểu thư nhà giàu, một quý phu nhân chưa từng động một ngón tay vào việc gì... À, mẹ sẽ nấu cơm cho ông ta..."

"... Buổi sáng mẹ đi làm, mỗi tối đều đến công ty hoặc là đến nhà tìm ông ta... Nhưng ông ta mặt cũng không thèm nhìn, rất nhiều lần còn bị người khác nhục nhã... Sau một năm bị đuổi khỏi căn nhà đó, bởi vì tương tư nhớ thương ông ta, làm mệt chết mệt sống, u uất trầm cảm... Bị bệnh tật quấn thân đau đớn... Đã bỏ em mà đi..."

"Em bán hết mọi thứ trong nhà làm tang lễ cho mẹ. Nếu tối ngày đó em không gặp được chị, chị không cho em số tiền cùng cái bánh kia... Ha...

Có khả năng em sẽ chết đói... Hoặc là đã nhảy xuống con sông này chết lâu rồi."

"Cho nên... Em sẽ không tha thứ ông ta, cho dù ông ta đã chết, em cũng sẽ không tha thứ cho ông ta."

Hứa Tân Di im lặng nhìn cậu.

Đó là lúc cô và Dịch Dương kết hôn không lâu, lần đầu tiên trở về nhà chính thăm ông nội, trên đường trở về Dịch Dương giữa đường có việc không thể đến Nhất Phẩm Lan Đình. Cô bị Dịch Dương đuổi xuống xe, cô tức muốn chết, nên đi dạo dọc bờ sông, vừa lúc gặp Giang Niệm, nhất thời mềm lòng, không chỉ mua bánh cho cậu, còn móc hết tiền mặt có

trong người cho cậu ấy hết.

Thì ra cái bánh cùng số tiền ít ỏi đó đã cứu sống Giang Niệm.

Trên cầu, dòng xe cộ chậm rãi di chuyển, tai nạn phía trước hình như đã được cảnh sát xử lý, con đường khai thông, xe bắt đầu chạy dần.

Giang Niệm nhìn Hứa Tân Di, nói: "Hứa Tân Di, vì tình yêu phấn đấu quên mình, là sẽ không có kết cục tốt."

――――

Kẹt xe tại cầu Đại Kiều rất nhanh đã thông suốt, không đến nửa tiếng, Giang Niệm và Hứa Tân Di đã đến bệnh viện.

Bệnh viện.

Dịch Dương và các nhân viên chức cao của cả hai tập đoàn đều canh giữ

kia, dù như thế nào, hôm nay Giang Thành ngoài ý muốn qua đời là đang đàm phán hợp tác tại tập đoàn Dịch thị. Về tình về lý, anh đều bụng làm dạ chịu.

"Sao rồi anh?" Hứa Tân Di bước nhanh đi đến bên cạnh Dịch Dương, dò hỏi anh.

Dịch Dương nắm nắm đôi bàn tay lạnh lẽo của cô, không tiếng động lắc đầu.

Phòng cấp cứu, Giang Hoài đi vào đến nay vẫn còn chưa có ra tới.

Người chết lớn nhất, bác sĩ cũng không tiện đi vào quấy rầy.

Trợ lý của Giang Hoài thấy Giang Niệm, ánh mắt sáng ngời, nôn nóng bước nhanh đi đến trước mặt Giang Niệm, lôi kéo cậu về phía phòng cấp cứu: "Giang tiên sinh ở trong phòng cấp cứu chờ thiếu gia."

Giang Niệm mặt không cảm xúc, nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, lạnh nhạt đến làm người hoài nghi, người này thật sự là con trai của người đàn ông đã qua đời nằm trong phòng cấp cứu kia.

Cậu chậm rãi bước vào phòng cấp cứu, nhìn nhìn, tường màu trắng, khăn trải giường màu trắng, hình như cái gì cũng đều màu trắng.

Trên giường bệnh, là một người nằm, chăn đắp qua đỉnh đầu, bàn tay nhăn nheo đầy già nua rũ rượi ở ngoài chăn, một chuỗi Phật châu trượt đến cổ tay, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn, là nhẫn cưới.

Giang Hoài đứng ở cách đó không xa giường bệnh, nghe tiếng bước chân, không có quay đầu lại.

"Mấy năm nay em không ở nhà, ba thật sự sửa lại tính tình rất nhiều, lại nói tiếp em có khả năng không tin. Hai năm trước, ba bắt đầu tin phật, thường xuyên giáo dục anh cách làm người, làm việc phải chừa cho người khác một con đường sống, không thể quá mức tuyệt tình, phòng của em là do ba tự tay dọn dẹp, vẫn luôn chờ em có thể trở về ở."

Giang Hoài thở dài: "Chắc là em còn nhớ rõ, hai năm trước, lúc ba đi đón em một sợi tóc bạc đều không có, em xem, hiện tại, nói ba 70 tuổi đều có người tin."

"Trước lúc đi, người làm ba vướng bận nhất chính là em... Ba dặn dò anh, kêu anh phải làm tấm gương tốt cho em... Không được dạy hư em. Hiện tại ba đã chết, em vẫn không thể tha thứ cho ba sao?"

"Em có còn nhớ rõ khi em còn nhỏ không? Ba bận việc, lại luôn miệng đồng ý về nhà đúng giờ chơi với em. Ha... Nhưng mỗi lần đều bởi vì công việc mà thất hẹn, sợ em giận không để ý tới ba... Ba quỳ rạp trên mặt đất làm ngựa cho em cưỡi, chọc cho em vui..."

Giang Niệm bình tĩnh nói: "Bởi vì lúc đó em là con của ông ta, khi em không phải, cái gì cũng không có."

"Em muốn nhìn ba lần cuối không?"

Giang Niệm không lắc đầu, cũng không gật đầu, tầm mắt từ trên giường bệnh nhìn xuống mũi chân.

"Cả đời này tôi đều sẽ nhớ rõ lúc trước ông tống cổ mẹ con tôi ra ngoài đường, cũng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ, cái ngày mẹ bệnh sắp chết... Tôi đến quỳ lại van xin ông cho tôi tiền chữa bệnh cho mẹ, xin ông đến gặp mẹ

lần cuối... Ông không cho, cũng không đi, còn chửi tôi là thằng con hoang..."

Giang Niệm đột nhiên im tiếng, nhanh chóng lau mắt, nghẹn ngào nói tiếp.

"Bỏ đi, dù sao ông cũng chết rồi. Nhưng tôi không muốn nhìn mặt ông..."

"Ba, con tha thứ cho ba..."

Giang Hoài ngẩng đầu, dùng cổ tay che hai mắt.

Một luồng gió không biết từ đâu ra xẹt qua bên tai cậu, như rất nhiều năm trước, lúc cậu còn nhỏ, lúc chơi đùa cùng ba, ba cũng từng thổi ở bên tai cậu để chọc cậu cười.