Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu

Chương 70.1: Báo cáo kết quả xét nghiệm AND từ phía cảnh sát

« Chương TrướcChương Tiếp »


Người có tuổi, sức khỏe hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có chút bệnh tật, ông nội Dịch lúc còn trẻ làm lụng cực khổ, về già ốm đau bệnh tật cùng ùa đến.

Nằm suốt hai năm trong bệnh viện, một năm trước mới được chuyển về viện điều dưỡng, bắt buộc phải khám định kỳ mỗi tháng một lần.

Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của ông nội Dịch dần dần chuyển tốt, bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra của ông nội Dịch cũng càng ngày càng vui mừng.

"Ông à, sức khỏe gần đây của ông có chiều hướng chuyển biến rất tốt đẹp, chuyện này có quan hệ đến phương hướng trị liệu tinh thần, ông hãy cứ giữ vững tâm trạng này là được."

Dịch phu nhân yên tâm, mỉm cười, nói: "Bác sĩ Triệu nói như vậy thì tôi an tâm rồi."

"Dịch phu nhân cứ yên tâm, sức khỏe của ông khôi phục khá tốt, tiếp tục giữ vững thể xác và tinh thần vui vẻ, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."

Ông nội Dịch cười nói: "Không hy vọng xa vời được sống lâu trăm tuổi, hiện tại tôi chỉ hy vọng nhìn thấy cảnh Dịch Dương và Tân Di sớm khai chi tán diệp, làm ông già này trước lúc chết có thể bế lên thằng chắt trai đã cảm thấy mãn nguyện rồi."

"Hiện tại tình cảm vợ chồng bọn chúng càng ngày càng tốt, qua không bao lâu ba được sẽ bế chắt trai."

"Hy vọng được như thế."

Bác sĩ Triệu đưa Dịch phu nhân và ông nội Dịch cùng hai người trợ lý rời khỏi văn phòng, đứng trước cửa thang máy mà miệng còn mãi dặn dò ông nội Dịch cần chú ý những việc trong ngày.

"Được rồi bác sĩ Triệu, tôi đại khái đều đã nhớ kỹ, cậu có chuyện gì thì cứ đi làm đi, không cần đưa."

Bác sĩ Triệu mỉm cười rời đi.

Ông nội Dịch thở dài, cười, nói: "Trong khoảng thời gian này ít nhiều có con và Tân Di, nên cái thân giả này mới đỡ nhanh như vậy, lúc trước con còn không muốn Dịch Dương và Tân Di kết hôn, hiện tại thế nào?"

"Ba xem ba kìa, hiện tại sao càng ngày ba càng thích lôi chuyện cũ ra nói vậy? Con bé Tân Di xác thật không tệ, phía trước là mắt con bị mờ, ba yên tâm, sau này con sẽ đối xử tốt với con bé, có con ở đây, không ai có thể khi dễ con bé, ba vừa lòng chưa."

Đinh ――

Cửa thang máy mở ra.

Trong thang máy, một cậu bé ba bốn tuổi đáng đứng dựa sát góc né tránh người lớn.

Dịch phu nhân và ông nội Dịch hơi ngẩn người ra, nhìn cậu bé trong thang máy kia, bốn mắt liếc nhau.

"Đây là con cái nhà ai, sao lại để đi một mình ở nơi này?"

Cậu bé trong thang máy chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt to đen nhánh ướŧ áŧ nhìn thẳng vào bốn người lớn đang chuẩn bị đi vào trong thang máy, hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.

Bốn người bước vào thang máy.

Người lớn tuổi mà, đã lâu chưa thấy trẻ con, còn lớn lên đáng yêu như vậy, luôn luôn là mềm lòng, tò mò cười hỏi: "Cậu bạn nhỏ, sao chỉ có

mình con ở đây thôi vậy?"

Đứa trẻ không trả lời cũng không để ý đến ông nội Dịch, Dịch phu nhân lại hỏi: "Cha mẹ con đâu?"

"Đang ở trên lầu."

Giọng nói của trẻ con rất non nớt còn chưa nói rõ ràng, nhưng thái độ rất tệ, không lễ phép, mắt không nhìn người, cho dù đáng yêu đáng yêu cách mấy cũng không có ai thích một đứa trẻ hỗn hào vô lễ, vừa thấy là biết bị người nhà chiều hư.

"Muốn đi tìm ba."

"Vậy ba con ở chỗ nào?"

"Ba đang đi làm ở công ty, muốn đi tìm ba, bắt ba chịu trách nhiệm đối với mẹ."

Dịch phu nhân nhìn ông nội Dịch.

"Con còn nhỏ như vậy, biết cái gì kêu là chịu trách nhiệm sao? Nhanh đi tìm mẹ của con đi, khẳng định mẹ của con cũng đang phát điên vì tìm con đó."

"Không đi, muốn tìm ba, muốn hỏi ba, tại sao mấy năm nay lại vứt bỏ mẹ con!"

Đinh ――

Thang máy ngừng ở lầu một.

Dịch phu nhân đỡ ông nội Dịch, nói với trợ lý: "Anh dẫn đứa bé này đến khu tiếp tân đi, nhờ y tá giúp đỡ tìm mẹ và người nhà đứa nhỏ này."

Trợ lý nắm tay cậu bé, thấp giọng trả lời: "Dạ, phu nhân."

Nhưng đứa bé kia không muốn, túm thang máy vịn không chịu đi, hét lên: "Ông buông ra! Con muốn đi tìm ba! Muốn đi tìm Dịch Dương, hỏi tại sao lại muốn vứt bỏ mẹ con!"

Bước ra cửa thang máy, Dịch phu nhân và ông nội Dịch dừng bước chân.

"Dịch Dương?"

Ông nội Dịch dẫn đầu phản ứng, hỏi lại cậu bé kia: "Ba con tên là Dịch Dương?"

Ấn đường Dịch phu nhân nhíu chặt: "Ba, chắc là trùng tên trùng họ thôi?"

"Đúng vậy! Ba con tên là Dịch Dương, là ông chủ của tập đoàn Dịch thị!"

Đừng nhìn đứa bé này mới ba bốn tuổi, nhưng mở miệng, từng câu từng chữ một chút cũng không hàm hồ, đều nói được rõ ràng rành mạch.

Hai người trợ lý nghe xong ngu người tại chỗ, nhìn ông nội Dịch.

Ông nội Dịch là ai, là người đã lăn lê bò lết trong thương trường đầy mưu mô xảo quyệt, vừa nghe là biết có người cố ý dạy cho đứa bé này nói. Nếu không, một đứa bé ba bốn tuổi làm sao có thể tổ chức cú pháp rõ ràng thuận tai đến như vậy.

Sắc mặt trầm xuống, nhìn đứa bé, thiếu vài phần hiền lành, nhiều vài phần nghiêm khắc có thể nói là đề phòng cùng chán ghét.

"Cậu bạn nhỏ, ai nói cho con, ba của con tên là Dịch Dương?"

"Vừa rồi ở trên lầu nghe được, mẹ mang con tới bệnh viện làm xét nghiệm ADN, bác sĩ nói, Dịch Dương chính là ba của con!"

Ông nội Dịch ấn đường nhíu chặt, nắm chặt cây gậy trên tay.

Dịch phu nhân lo lắng nhìn sắc mặt ông nội Dịch, hỏi lại cậu bé kia: "Mẹ con ở lầu mấy? Ông bà đưa con đi lên được không?"

"Không, muốn đi tìm ba, mấy người đừng ngăn cản, tránh đường!" Cậu bé giương nanh múa vuốt, muốn nhào lên đẩy ông nội Dịch chạy ra bên ngoài.

"Đi tìm mẹ của con trước, sau đó sẽ mang con đi tìm ba." Sắc mặt ông nội Dịch càng trầm xuống, lại bước vào thang máy.

Rốt cuộc đứa bé còn nhỏ, vẫn là biết sợ, do do dự dự nói ra tầng lầu mẹ mình đang ở.

Thấy ông nội Dịch không phải nói giỡn, Dịch phu nhân cũng không dám lên tiếng.

Thang máy từ từ chạy lên trên, tới tầng lầu xét nghiệm ADN, cửa thang máy mới vừa mở ra, một người phụ nữ trẻ biểu tình hoảng loạn đứng ở trước cửa thang máy, thấy cậu bé đứng trong thang máy, nước mắt rơi đầy mặt lôi đứa trẻ ra khỏi thang máy, ngồi xổm xuống ôm vào trong lòng ngực.

"Đồng Đồng! Con đi đâu! Con làm mẹ sợ muốn chết!"

Đồng Đồng được mẹ ôm còn già mồm: "Con muốn đi tìm ba, hỏi ba tại sao mấy năm nay lại muốn vứt bỏ mẹ!"

"Con nói bậy gì đó?"

"Con đứng ở cửa nghe hết rồi, đừng nghĩ con là con nít nên cái gì cũng đều không hiểu, bác sĩ nói người có tên trong báo cáo xét nghiệm ADN chính ba con, con là con trai của ba Dịch Dương, đúng không?"

Người phụ nữ trẻ thở dốc im lặng một lát, chú ý tới bốn người từ thang máy ra tới, ngẩng đầu, lau khô nước mắt, nắm tay Đồng Đồng, nói lời cảm ơn với ông nội Dịch.

"Thằng bé tuổi còn nhỏ, nghịch ngợm, cảm ơn ông dẫn thằng bé đến đây."

Nếp gấp trên trán của ông nội Dịch càng thêm khắc sâu, bốn người trong thang máy, đứa bé đó được trợ lý dẫn dắt, tại sao cô ta lại cảm ơn ông, mà không phải người đang nắm tay con trai cô ta.

"Cô là Hứa Vi Nhân?"

Hứa Vi Nhân cúi đầu cười nói: "Là tôi."