Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu

Chương 69.1: Cơm hộp ăn trưa + một nụ hôn → Cảm ơn

« Chương TrướcChương Tiếp »


Làm một nam thanh niên đã đến hàng ba, ông nội Dịch ở trên bàn cơm cho Dịch Dương nguyên vẹn mặt mũi, không có ra tay cũng không nói nhiều, không khí ấm áp hòa thuận, còn không quên gắp đồ ăn cho Hứa Tân Di.

Trên bàn cơm, mặt Hứa Tân Di đều mau cười cứng hàm, liên tiếp xum xoe với Dịch Dương nhầm biểu đạt xin lỗi, nhưng đều bị anh vô tình cự tuyệt.

"Ông xã, anh thử xem thịt kho tàu này xem, vào miệng là tan, đặc biệt ăn rất ngon."

Dịch Dương mặt không cảm xúc kẹp quăng ngược lại chén cô: "Quá dầu mỡ, không ăn."

"Vậy ông xã ăn nhiều rau xanh đi ha."

"Quá đắng, không thích."

"... Em múc chén canh cho anh?"

"Quá ngấy, không uống."

"......" Hứa Tân Di thật muốn đổ chén cơm lên đầu anh ta.

―― "Cái này không ăn cái kia không ăn, đói chết anh luôn."

"Ông xã, anh đừng như vậy mà, tốt xấu gì cũng là dì Trần cực khổ làm, sao anh có thể không ăn đâu?"

Vừa lúc gặp dì Trần từ phòng bếp ra tới, đem lên một món cuối cùng, cười hỏi: "Thiếu phu nhân, làm sao vậy? Không hợp khẩu vị?"

Hứa Tân Di nói: "Dịch Dương nói thịt kho tàu quá dầu mỡ, rau xanh quá đắng, canh quá ngấy không thích."

Dì Trần làm ở nhà họ Dịch nhiều năm như vậy, nấu ăn cho nhà họ Dịch gia cũng gần ba mươi năm nay, mấy năm nay cũng không nghe thấy có phê bình gì, lập tức sợ hãi, hỏi: "Thiếu gia cảm thấy ba món này không hợp khẩu vị? Tôi..."

"Không phải, Dì Trần đừng nghĩ nhiều, là do hôm nay tôi ăn uống không tốt thôi, dì làm ăn rất ngon." Nói xong, Dịch Dương hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Hứa Tân Di.

"Như vậy sao, vậy để dì làm chút thức ăn thanh đạm cho thiếu gia."

"Dì Trần đừng nhọc lòng, mấy món này đã được rồi." Dịch Dương gắp một đũa thịt kho tàu.

Hứa Tân Di thấy thế, gắp một khối thịt kho tàu vào trong chén của anh.

―― "Ăn thịt kho tàu em gấp, việc hôm nay coi như cho qua nha."

Dịch Dương buông đũa.

"Ông nội, mẹ, con ăn no lên phòng trước, mọi người từ từ ăn." Nói xong, đứng dậy rời khỏi bàn cơm.

"......"Hứa Tân Di nhìn khối thịt kho tàu Dịch Dương không nhúc nhích

qua, buồn đầu, chọc chọc đũa vào trong chén cơm của mình.

"Keo kiệt bủn xỉn, còn không phải là làm anh cõng cái nồi sao? Đến nỗi lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?"

Ông nội Dịch và Dịch phu nhân nhìn nhau, đều thấy được ý cười trong đáy mắt đối phương, không nói gì.

Hai vợ chồng cãi nhau là chuyện thường ngày. Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, không phải chuyện lớn gì.

Ăn qua cơm chiều, Hứa Tân Di lặng lẽ vào phòng bếp.

"Dì Trần đang làm gì vậy?"

Dì Trần ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: "Dì đang chuẩn bị trái cây cho lão tiên sinh và phu nhân, thiếu phu nhân muốn ăn cái không, dì cắt thêm vô dĩa?"

Hứa Tân Di liếc mắt nhìn nhìn: "Con no rồi, nhưng... Con thấy đêm nay Dịch Dương không có ăn cái gì, dì có thể giúp con làm thêm một dĩa trái cây được không, con đem lên phòng cho anh ấy."

"Được chứ." Dì Trần nhanh tay, lập tức đã làm xong một dĩa trái cây đưa cho Hứa Tân Di.

Cherry, dâu tây, thanh long, một dĩa đỏ rực, đại biểu cho tâm ý của cô.

Hứa Tân Di bưng tâm ý của mình lên lầu, gõ vang cửa phòng làm việc, Dịch Dương nhìn lên

"Ông xã, anh vất vả rồi, anh đang bận cái gì vậy? Em đem chút trái cây cho anh này."

Dịch Dương liếc cũng không thèm liếc một cái, ánh mắt toàn đặt ở trên màn hình laptop.

"Ừ, bỏ xuống đi."

Hứa Tân Di đặt ở trong tầm tay của anh, ăn vạ bên cạnh anh nhất quyết không đi.

"Còn có việc?"

"Không có việc gì, chỉ là..."

"Không có gì thì đi ra ngoài, đừng quấy rầy tôi làm việc."

"......"

"Nếu không phải vì anh giúp tôi, tôi sẽ ở lại nghe anh nói nầy nói nọ sao hả?"

Cô mỉm cười nói: "Ông xã, ngày hôm qua anh đã giúp em một chuyện lớn đó..."

"Không phải tôi."

"Đừng nhỏ mọn như vậy, vừa rồi em cũng chỉ là lo lắng ông nội trách em dạy hư đứa cháu trai đích tôn yếu dấu của ông thôi, anh là cháu cưng của ông đó nha, sao ông nỡ ra tay với anh."

Dịch Dương nhướng mày, mặt không cảm xúc nhìn cô.

Hứa Tân Di cười cười, đến gần người anh, ngồi vào trong lòng anh, tay phải ôm cổ anh, tay trái cầm nĩa cắm vào một miếng thanh long đưa đến tận miệng anh.

"Nhận lỗi?"

"Xem như vậy đi."

Dịch Dương một tay ôm chặt eo cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, mở miệng ăn.

Hứa Tân Di hơi tránh né ánh mắt nóng bỏng của anh, dịch dịch mông, Dịch Dương càng ôm chặt, ý muốn bảo cô không được động đậy.

Hứa Tân Di đành chuyển sang hành động, bỏ nĩa xuống, dùng hai ngón tay cầm một quả cherry đút tiếp cho anh ăn.

"Muốn cảm ơn anh?"

"Đúng vậy."

Dịch Dương nhìn quả cherry kia, không vội ăn ngay: "Cứ như vậy mà cảm ơn anh?"

"Em chỉ chọn những quả ngon ngọt tươi nhất cho anh, em còn đích thân rửa chúng nữa nha."

"Tuy rằng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng sao em lại có thể dùng một quả cherry đến có lệ anh, hửm?" Tay Dịch Dương vuốt ve eo của cô, nói vào lỗ tai cô, làn môi khi có khi không chạm vào vành tay cô.

Hứa Tân Di nhột nhột, tránh né, mặt đỏ tới mang tai, cô cũng chưa để ý đến bàn tay kia của Dịch Dương, chớp chớp mắt, hỏi: "Vậy ông xã muốn em cảm ơn anh như thế nào?"

"Em thấy nên cảm ơn như thế nào?" Dịch Dương hỏi ngược lại.

Cái kiểu không nói một hai phải bắt cô mở miệng thật sự quá đáng ghét. Cô xoay mặt sang nơi khác, cũng buông cái tay trên cổ Dịch Dương xuống, hai tay khép trước ngực, như một cô nhóc đang giận lẫy.

Điều làm Hứa Tân Di phiền nhất là cảm ơn người khác. Cho nên từ trước đến nay cô hiếm khi nhờ vả ai đó.

"Em không phải con giun trong bụng anh, làm sao em biết anh thích cái gì."

Nghĩ nghĩ, Hứa Tân Di xoay mặt nhìn Dịch Dương, hai tay choàng ôm cổ anh.

"Em mua quà cho anh nha? Tây trang?"

"Tây trang trong tủ quần áo của anh còn chư nhiều sao?"

"Dây lưng?"

"Dây lưng anh cũng không thiếu."

"......" Hứa Tân Di trừng anh, như làm nũng, hơi bực mình hỏi lại: "Vậy

anh muốn cái gì?"

Dịch Dương ôm cô dựa ra sau ghế, mắt hơi khép hờ, nhìn cô, cái tay kia không quên vuốt ve vòng eo cô, nói: "Anh không muốn cái gì."

"Cho anh mặt anh không cần phải không?"

"Lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến tính nhẫn nại của em, anh vui lắm hả!"

Dịch Dương thanh thanh giọng nói: "Gần đây, mấy món ăn trong căn tin công ty không được tốt cho lắm."

"Thì sao?"

"Đồ ăn trong công ty không ngon thì có quan hệ gì với anh? Anh là loại người ăn thức ăn công sở sao?"

"Đêm nay làm cơm hợp cho anh, ngày mai anh mang theo đến công ty."

Hứa Tân Di há hốc mồm, muốn nói lại thôi.

"Dì Trần còn ở dưới bếp, em có thể sấn cơ hội này nhờ dì ấy chỉ dạy."

Hứa Tân Di ngậm miệng lại.

Nói cũng đúng.

Lần trước, nấu cơm thất bại đó là bởi vì dì Trần không ở nhà, lần này có dì Trần đứng bên cạnh nhìn, chẳng lẽ cô còn thất bại nữa hay sao?

"Thôi thôi, Chu Khải rất khó chơi, nếu không phải Dịch Dương ra tay, chỉ sợ hiện tại cô còn đang trong thời gian chiến tranh với Chu Khải."

"Làm cơm hộp thì cơm hộp."

"Được, hiện tại em xuống làm cho anh ngay, ngày mai anh đem đến công ty ăn là được."

Dịch Dương gật đầu, tính duỗi tay cầm quả cherry cùng tay Hứa Tân Di đưa đến miệng, nháy mắt không thấy đâu. Hứa Tân Di bật người dậy, nhanh nhẹn cầm luôn dĩa trái cây, ung dung làm như không có chuyện gì, cả người lẫn dĩa trái cây đều đi mất.

Dịch Dương: "......"