Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu

Chương 67.2: Cùng giải quyết tên ghê tởm Chu Khải

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Tân Di thật sự cảm thấy cậu nhóc này là một sợi gân thẳng đến đáng yêu: "Dù chuyện là như vậy nhưng chắc cũng không đủ để em nổi điên đến như vậy, phải không?"

Giang Niệm không nói gì.

"Cậu bạn nhỏ Giang Niệm của tôi ơi, cậu đã thành niên, chị phải dạy cậu một hai điều trong giới giải trí, nếu muốn tồn tại ở nơi này, không thể ngang bướng bất chấp như vậy biết không? Em phải biết kiềm chế cơn giận của mình. Sau này, em sẽ gặp được những chuyện còn khiến em điên người hơn, hai câu ba câu em đã nhịn không được, sau này em sẽ

làm sao bây giờ hả?"

Giang Niệm suy nghĩ, cảm thấy không cần nói cho chị Tân Di biết tên Mc ghê tởm kia nói những gì với cậu, tránh làm ô uế lỗ tai của chị ấy.

"Dạ, em đã nhớ kỹ."

"Được rồi, nhớ kỹ là được, lần sau đừng lại lỗ mãng như vậy, em tiếp tục luyện tập đi, chị đi trước đây"

"Từ từ ――"

Giang Niệm gọi lại cô, như có cái gì ở trong lòng muốn nói thật lâu nhưng vẫn chưa có cơ hội nói, trong lòng ước lượng có nên nói hay không...

"Có chuyện gì nữa?"

"Chị... Thật sự không nhớ em sao?"

"?"

Giang Niệm nhắc nhở cô: "Hai năm trước, trên cầu Kim Sơn."

Hứa Tân Di ấn đường nhíu lại, quan sát kỹ lưỡng biểu tình của Giang Niệm.

Hai năm trước?

Trên cầu Kim Sơn?

Trong đầu tìm tòi ký ức về hai năm trước, ba giây sau, cô mới chợt giật mình: "Là em..."

Hai năm trước, Hứa Tân Di vừa đến thế giới này, nguyên chủ vừa gả cho Dịch Dương không lâu.

Dịch Dương vừa đăng ký kết hôn với nguyên chủ xong đã lên đường đến nước Mỹ công tác, vào cái ngày Dịch Dương vừa xuống máy bay về nước cũng chính là ngày cô xuyên qua.

Anh ta vừa về nước đã lập tức liên lạc với cô, chở cô về nhà chính thăm ông nội. Trên đường trở về, Dịch Dương nói có việc, không thể chở cô về Nhất Phẩm Lan Đình, đá cô xuống ở giữa cầu, bắt cô tự về một mình.

Cô đối mặt với thái độ lạnh nhạt của Dịch Dương không thấy sao cả, nhưng không hiểu sao lúc đó cô lại thấy có chút cô đơn...

Sau khi Dịch Dương kêu tài xế lái xe đi, cô đi bộ dọc cây cầu ở bờ sông tản bộ hít thở không khí, quy hoạch lại cuộc sống mới này của mình. Vừa lúc gặp Giang Niệm, lúc sau còn làm một chuyện rất ngu, moi ra tất cả tiền mặt trên người cho cậu ta hết luôn.

Sau đó, mới chợt nhớ di động hết pin, trên người không còn một đồng xu, làm cô không có cách nào, đành đi bộ về nhà, trên chân giày cao gót đi suốt hai tiếng đồng hồ. Lúc đó, cô vừa đi vừa nhục mạ Dịch Dương.

Về đến Nhất Phẩm Lan Đình chân cô muốn chặt đứt, cô còn nhớ rõ nổi đau đó. Cô phải ở nhà dưỡng chân suốt một tuần.

"Chị nhớ ra cậu rồi!"

"Chị căn bản là không nhớ." Giang Niệm lạnh nhạt chọc thủng cô.

"Không phải chị không nhớ ra em, đó là bởi vì khi đó em chỉ là một cậu bé gầy gò, ăn mặc có chút... So sánh với hiện tại... Quả thực là hai người khác nhau hoàn toàn nha..."

Hứa Tân Di thật sự nghi hoặc: "Nhưng tại sao khi đó em lại ở chỗ đó? Người nhà em đâu?"

Giang Niệm rũ đầu: "Không quan trọng."

Cậu biết, Hứa Tân Di căn bản là không nhớ rõ cậu, nếu không cậu lung lay ở trước mắt chị ấy lâu như vậy, cũng chưa từng nghe chị ấy nhắc tới một câu...

"Chuyện về Chu Khải em sẽ tự xử lý, em sẽ đến xin lỗi..."

"Đừng ngoan cố, ngoan, nghe lời chị."

Hứa Tân Di vỗ vỗ vai cậu: "Chuyện này không trách em, để đó chị xử lý em không cần phải xen vào, nhưng nếu lần sau có gặp phải chuyện giống như vậy, em phải suy nghĩ cẩn thận rồi hãy hành động, không thể xúc động như vậy, nhớ kỹ chưa?"

Nói xong, mỉm cười rời đi.

Chuyện Chu Khải cô phải suy nghĩ lại cái đã, rốt cuộc là nên từ luôn hay đồng ý bắt tay làm hòa...

Tuy rằng chỉ là một Mc, nhưng Chu Khải có rất nhiều mối quan hệ trong giới giải trí, thật sự đắc tội tên khốn đó, sau này không biết chừng nào mới ngốc đầu được. Đầu năm nay, quen biết nhiều bạn bè có nhiều mối quan hệ sẽ có nhiều con đường thăng tiến, nhiều địch nhân sẽ có nhiều bức tường ngăn cản.

Cho dù, trước kia cô từng đắc tội với rất nhiều người, nhưng cô biết cô có khả năng đập bẹp những người đó, người nào có tiềm lực tuyệt đối không đắc tội, có bối cảnh nhưng không nổi tiếng không đắc tội.

Cái tên Chu Khải này...

Hứa Tân Di nhìn tư liệu về Chu Khải mà An Nhã đưa cho cô. Tuy rằng Chu Khải chỉ là một Mc nhỏ bé, cũng ít tiếng tăm, nhưng cậu ruột của tên đó là giám đốc đài truyền hình, còn rất có quyền lực trong giới, nếu trở mặt với Chu Khải, nói không chừng về sau thật sự sẽ có chút phiền toái.

Luôn mãi tự hỏi, Hứa Tân Di cuối cùng quyết định, gặp mặt Chu Khải, hai mặt một lời nói rõ ràng mọi chuyện rồi tính tiếp.

Hứa Tân Di nhờ An Nhã hẹn Chu Khải, Chu Khải cố ý làm bộ làm tịch, hẹn cho đã rồi lại sửa miệng nói không có thời gian hẹn sang ngày khác. Rốt cuộc thất hẹn ở lần thứ ba, đã hẹn chắc ngày hôm sau gặp mặt ở CLB Ung Phúc.

Chu Khải dựa vào chức vụ của cậu mình trong đài truyền hình mới leo lên cái vị trí Mc này. Nam nữ không kỵ, đều gặm được tuốt.

Tai họa không biết bao nhiêu mầm non vừa tốt nghiệp ra đời, không ai dám đυ.ng vào tên đó, nên lá gan của Chu Khải cũng càng lúc càng lớn.

Lúc làm chương trình coi trọng sắc đẹp của Giang Niệm, dụ dỗ hai ba câu, kết quả Giang Niệm không màn tất cả dẫm đạp lên mặt mũi của tên đó, cơn tức này tên tiểu nhân nhỏ mọn đó nhất định sẽ xả đến cùng.

Hứa Tân Di hẹn Chu Khải, tên đó cũng đoán được là vì Giang Niệm, lại thất hẹn nhiều lần chỉ vì muốn chơi khâm cho hết giận. Vốn không muốn có bất kỳ hợp tác nào với công ty của Hứa Tân Di nữa. Nhưng Giang Niệm chủ động hẹn, nên Chu Khải cũng ráng cố gắng sắp xếp lịch cho Hứa Tân Di một cơ hội.

Ngày hẹn là ba ngày sau, gặp mặt ở CLB Ung Phúc, mà thời gian Giang Niệm hẹn anh là trước Hứa Tân Di một ngày, cũng ở CLB Ung Phúc.

Chu khải đến sớm, đang ngồi trong phòng, trái ôm phải ấp, chờ Giang Niệm tự mình đưa tới cửa.

Trong phòng, ánh đèn lờ mờ, Chu Khải ngồi ở giữa sô pha dài cùng với ba nữ tiếp viên. Hai người ngồi hai bên trái phải, người ngồi bên trái đã cởi hết phần trên, để lộ ra hai bầu ngực to căng tròn, tay trái tên đó đang bóp nặn bầu ngực của cô ta. Tay phải tên đó luồn vào trong váy người ngồi bên phải, đang lập lại động tác ra vào, làm cô ta hét chói tai.

Còn một cô tiếp viên ngồi xổm giang rộng hai chân đang cúi đầu giữa hai chân tên đó, đầu di chuyển lên xuống liên tục để thỏa mãn du͙© vọиɠ của Chu Khải.

Đúng 8 giờ tối, Giang Niệm rốt cuộc tự đưa đến cửa, cậu mở cửa bước vào thì thấy một màn đầy ghê tởm này, căn phòng bốc một mùi rất khó chịu, Chu Khải thấy cậu đến, ngẩng đầu nhìn cậu, nụ cười đầy ghê tởm, động tác tay của tên đó càng mạnh bạo hơn, làm hai người nữ tiếp viên kia không ngừng rêи ɾỉ.

Giang Niệm cúi đầu không muốn nhìn, Chu Khải cũng không nhìn thấy rõ nét mặt cậu, hắn dời hai tay rời khỏi cơ thể hai nữ tiếp viên kia, nắm chặt đầu người ngồi giữa hai chân hắn, giật mạnh ra vô liên tục, sau đó hét lên một tiếng thật thõa mãn, giật giật cơ thể rồi nắm đầu nữ tiếp viên kia ném ra chổ khác, khóa kéo cũng không đóng lại, để vật xấu xí đó của

hắn lộ ra trước Giang Niệm.

Lấy một điếu thuốc ra hút một hơi mới lên tiếng: "Nói đi, hôm nay tìm tao có chuyện gì?"

"Chuyện ngày đó ở đài truyền hình, tôi ở đây xin lỗi ngài." Giang Niệm chịu đựng ghê tởm không ói, gắng gượng nói chuyện với Chu Khải.

Chu Khải cười: "Giang Niệm, mày bước vào giới giải trí cũng không lâu, nhưng mày phải biết chương trình đang quay, mày nói về là về, thật là không cho nhà đài một chút mặt mũi, sau này mày kêu tụi tao làm sao dám hợp tác với công ty mày nữa?"

"Là do lúc ấy tôi quá xúc động, thật xin lỗi." Giang Niệm kiềm nén xúc động muốn đánh chết hắn, nói.

"Một câu xin lỗi của mày thì xong việc hả?"

Ánh mắt Chu Khải không kiêng nể gì đánh giá cậu: "Như vậy đi, tao cho mày một cơ hội nữa, mày nghĩ sao về những gì tao nói với mày vào lúc đó, chỉ cần mày lại đây, quỳ giữa hai chân tao, làm lại điều con điếm này vừa làm, tao coi như việc này chưa từng xảy ra, thế nào?"

Thấy Giang Niệm không trả lời, Chu Khải tiếp tục nói.

"Mày không đồng ý cũng không sao, ngày mai tao có hẹn với bà chủ Hứa Tân Di của mày, mày không đồng ý, tao đành hỏi con nhỏ đó vậy..."

Chu Khải nói còn chưa hết câu, xoảng, một tiếng giòn vang vang vọng khắp phòng. Ngay sau đó, chất lỏng ấm áp chảy từ trên đầu tên đó chảy xuống, chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai vang tên từ bốn phía.

Chu Khải che lại đỉnh đầu đang chảy máu, nhìn Giang Niệm, cũng chính là người vừa mới cầm vỏ chai rượu đập thằng vào đầu hắn: "Mày... Mày dám đánh tao!"

Chu Khải lại tức lại giận, nhìn vào đôi mắt đầy tối tăm của Giang Niệm, tự nhiên đáy lòng run lên vì sợ hãi.

Giang Niệm không chút cảm xúc, nắm tóc hắn, dùng lực nâng hắn dậy

rồi ném cả người hắn xuống mặt đất, sau đó dùng sức đạp mạnh liên tiếp vào phần bụng dưới của hắn. Chu Khải theo quán tính cuộn cứng người lại, ngưỡng mặt nằm xuống, mở to miệng hô hấp như con cá sắp chết vì thiếu ôxy, đau đến nổi kêu không ra tiếng, vùng bị đá bỏng rát, chỉ biết cong người ngăn cơn đau.

"Mày... Thằng đĩ nhỏ kia, mày dám cả gan đánh tao!"