Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu

Chương 56.4: Hoa sen trắng lại chơi chiêu nữa

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nghe nói công ty Dịch Dương tuyển chọn trợ lý toàn là mặt đẹp dáng người quyến rũ, ngày thường công tác khẳng định rất vui vẻ?"

"Lập tức mình cũng có thể thể hội loại tâm tình hạnh phúc này." Cà phê trên tay Dịch Dương đột nhiên không còn thơm nữa.

"Hứa Tân Di, nghe nói công ty của em muốn ký thêm người? Công ty của em nhỏ như vậy, nuôi sống nổi sao?"

"Sao... Sao anh biết?"

"Anh có cái gì không biết? Hiện tại công ty của em còn đang trong giai đoạn đầu, cá nhân anh kiến nghị em đừng ký quá nhiều người, chưa học đi đã học chạy? Em nuôi không nổi."

"Nuôi không nổi? Khinh thường ai đâu? Dù mình liều mạng già này cũng nuôi nổi bọn họ được chưa!"

Dịch Dương gác đũa.

Hứa Tân Di vội vàng dùng biểu cảm vô cùng cảm kích, mỉm cười, nói:

"Cảm ơn ông xã nhiều nha, anh yên tâm, em có chừng mực."

Ông nội Dịch lên tiếng: "Dịch Dương, con hoạch định kế hoạch cho Tân Di làm theo, chắc chắn công ty của con bé sớm hay muộn gì cũng mở rộng quy mô."

Nói xong, ông ha hả cười nói: "Tân Di à, đừng lo lắng, có chuyện gì tìm ông, ông góp vốn cho con."

"Cảm ơn ông nội!"

Sắc mặt Dịch Dương nháy mắt suy sụp.

10 giờ, Hứa Tân Di đến công ty.

Mà giờ phút này, phòng khách đã có một diễn viên tới.

Là người Hứa Tân Di rất coi trọng, ở giới giải trí dốc sức làm mấy năm, công ty không cho tài nguyên, vẫn không nổi, có kỹ thuật diễn, sắc đẹp cũng có, phù hợp thẩm mỹ ngày nay, chính là thiếu một cơ hội để phát huy.

"An Nhã tới chưa?" Hứa Tân Di nhìn tư liệu, hỏi.

"Chị An Nhã đang nói chuyện ở phòng khách."

Hứa Tân Di gật đầu, đứng dậy đi vào phòng khách.

Lương Xuyên, 31 tuổi, tốt nghiệp học viện chính kịch, ánh mắt đầu tiên không phải trai đẹp điển hình, nhưng càng xem càng có hương vị, làm người không khoa trương còn rất khiêm tốn, thậm chí còn có chút thẹn thùng, cho người ta một loại cảm giác thoải mái.

Hứa Tân Di tró chuyện với anh ta hơn một tiếng, phân tích con đường tương lai phát triển của anh ta, cuối cùng đạt thành nhất trí, ký hợp đồng, nhưng hiệp nghị cụ thể như thế nào lúc sau lại nói sau.

Lương Xuyên đi rồi, An Nhã hỏi cô: "Thật quyết định ký?"

"Đương nhiên, em nói ký là ký?"

"Ok, chi tiết ra sao để chị đích thân thương lượng."

"Vất vả chị rồi."

Hứa Tân Di đứng dậy: "Người tiếp theo chị hẹn lúc mấy giờ vậy?"

"11 giờ, chắc là đã tới rồi đó?"

Kéo ra cửa phòng khách, Giang Niệm đứng như tượng ở trước cửa.

"Giang Niệm? Cậu đứng ở nơi này làm gì?"

Giang Niệm cúi đầu, như có chút xấu hổ, ngẩng đầu lên nhìn cô, ấp úng nửa ngày nói không nên lời, một câu hoàn chỉnh cũng không.

"Em... Chỉ là muốn đến... Nói lời xin lỗi."

Hứa Tân Di liếc mắt nhìn An Nhã.

An Nhã tặng lại biểu tình " chuyện không liên quan đến chị đây ".

"Chị Tân Di, trước đó là em sai, che giấu tuổi thật của mình với chị, hy vọng chị đừng để ý."

Giang Niệm như đã góp đủ dũng khí, ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Tân Di nói: "Sau đó em trở về cẩn thận suy nghĩ, chị An Nhã nói không sai, em còn trẻ, chưa trải qua việc đời, một đầu đâm vào ngõ cụt, đã làm chuyện sai trái, nhưng hiện tại em biết sai rồi, xin chị tha thứ cho em, được không?!."

Hứa Tân Di hiểu " đã làm chuyện sai trái " mà Giang Niệm giữ kín không nói ra kia là chuyện gì, ở nơi công cộng cũng không thể để cậu nhóc mất mặt.

"Em có thể nghĩ thông suốt đương nhiên chị rất vui, nhưng độ tuổi này của em cũng quá nhỏ, chị thật sự kiến nghị em nên suy xét đến chuyện

học hành."

"Em không thích đi học."

"Được rồi, không thích thì không thích, nhưng chị phải nói chuyện với người giám hộ của em, có thể chứ?"

Giang Niệm im lặng: "Mẹ em đã qua đời."

"Vậy ba em đâu?"

Giang Niệm hỏi: "Nhất định phải nói sao?"

Trực giác nói cho Hứa Tân Di, Giang Niệm vô cùng kháng cự khi nhắc đến người trong nhà, nhưng ký hợp đồng với một cậu nhóc mười tám tuổi, dù sao cũng phải nói chuyện với người nhà, bàn lại chuyện tương lai con nhà người ta nữa, sau này xảy ra chuyện gì chắc công ty cô đóng cửa.

Ông anh Giang Hoài của Giang Niệm...? Ca này khó, bỏ qua, có thể không giao tiếp thì đừng đến gần, nhưng còn ba của cậu ấy... Chắc rất cưng chiều cậu nhóc lắm đây.

Thấy Hứa Tân Di khó xử, Giang Niệm gật đầu: "Dạ, để em kêu anh ấy đến."

"Ok, chị có việc đi trước, hôm nay có khả năng sẽ có thêm nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty chúng ta. Nhưng em yên tâm, công ty tuyệt đối sẽ không vắng vẻ em." Nói xong, cô vỗ vỗ bả vai Giang Niệm, xoay người rời đi.

Nụ cười trên mặt Giang Niệm nháy mắt hạ xuống, nhìn bóng dáng Hứa Tân Di, sâu trong ánh mắt toàn là tối tăm.

Thời gian trong ngày, Hứa Tân Di đều dùng để phỏng vấn năm người cô thấy ưng ý nhất trong đóng folder kia, tận mắt đánh giá qua cửa chỉ có mình Lương Xuyên, bốn người kia Hứa Tân Di còn cần phải cẩn thận suy xét một chút.

Sau khi về nhà, Hứa Tân Di tắm nước ấm mát xa cơ thể, nằm ở trên ghế

nhìn thông tin cá nhân và ảnh chụp nghệ thuật của bốn người kia, nhớ lại nội dung đoạn đối thoại hôm nay với bọn họ.

"Bốn người này chọn ai mới được đây? Cảm giác đều không tồi, đều là hạt giống tốt."

"Người này nhin sơ rất đẹp trai, còn người này thì chân dài miên man, người này nói chuyện là thật sự rất ngọt, sao mà khó chọn quá đi à."

Dịch Dương đi từ ngoài vào.

"Ông xã, anh đã đi làm về rồi?"

Dịch Dương sắc mặt khó coi.

"Ai lại chọc anh ấy rồi? Vừa về đến nhà đã xụ mặt." "Công việc quá mệt mỏi, anh đi tắm đây."

Dịch Dương lấy quần áo bước vào phòng tắm, tắm suốt nửa tiếng mới dội sạch cơn nóng trong người.

Vừa ra tới đã thấy Hứa Tân Di không ở trong phòng.

Anh dùng khăn lông xoa tóc, ngồi vào trên sô pha, muốn liếc mắt nhìn mấy tập tài liệu để bừa bộn trên sô pha.

Cầm lên xem xem, đống tài liệu đè lên di động của Hứa Tân Di, đinh một tiếng, màn hình bật sáng.

Là tin WeChat.

"Chị Tân Di, nghe nói công ty của chị đang tuyển nghệ sĩ? Không biết em có cơ hội hợp tác với công ty của chị hay không?."

"Đây là thông tin cùng ảnh thường ngày của em."

Dịch Dương không thích nhìn trộm di động của người khác, đặc biệt là của vợ mình, đang chuẩn bị buông xuống, một loạt ảnh chụp đã gửi lại.

Dịch Dương gõ sinh nhật của mình giải khóa di động, nhấp vào khung WeChat, một người tên là Trần Tố gửi cho Hứa Tân Di mấy tấm ảnh.

Thật đúng là ảnh sinh hoạt hằng ngày.

Một tấm nửa người trên trần trụi, một tấm áo ngủ nửa mở nửa đóng lộ rõ cơ ngực, còn có hai tấm tự chụp, cà da láng đến một chút tì vết đều không có.

Bên ngoài phòng nhẹ nhàng truyền đến tiếng bước chân của Hứa Tân Di.

Dịch Dương đặt di động xuống, mặt không cảm xúc đứng dậy, đi sang chỗ khác, nhưng không có cài áo ngủ, nút áo tự động tản ra theo di chuyển của anh, lộ ra cơ ngực săn chắc.

Mới vừa tắm xong, hơi nước ấm còn ở, sợi tóc chảy xuống vài giọt nước, chảy dọc theo vai cổ xuống cơ bụng.

"Ông xã..."

Hứa Tân Di vừa vặn va chạm với Dịch Dương ngay trước cửa, chỉ cảm thấy lòng ngực kia nóng bỏng, cơ bụng cứng rắn chắc.

Dịch Dương từ trên cao nhìn xuống.

Hứa Tân Di trong lòng lộp bộp một tiếng: "......"

"Làm... Làm gì làm gì!"

"Tên khốn Dịch Dương này mơ ước sắc đẹp của mình, muốn chơi lưu manh với mình hả?"

"Mẹ ơi! Đẹp trai quá! Gợi cảm quá! Quyến rũ quá! Chắc chết, chắc

chết"

"Cắn một cái chắc không sao đâu hen!"

Hết
« Chương TrướcChương Tiếp »