Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu

Chương 56.1: Hoa sen trắng lại chơi chiêu nữa

« Chương TrướcChương Tiếp »


Ngay từ đầu, An Nhã kế hoạch là shopping với Hứa Tân Di, hai người càn quét khắp Paris, bởi vì Dịch Dương " chen chân " làm cho thế giới hai người cứ vậy mà rách nát, chỉ có thể đi dạo phố với cô trợ lý nhỏ, vừa oán giận Hứa Tân Di " trọng sắc khinh hữu ".

"Chị An Nhã, chị Tân Di và Dịch tiên sinh... Thật sự là loại quan hệ này sao?"

Buổi tối, An Nhã và cô trợ lý nhỏ thắng lợi trở về, trở về phòng khách sạn, trong thang máy chỉ có hai người, cô trợ lý nhỏ nhìn Hứa Tân Di và Dịch Dương như hình với bóng trong hai ngày này, kìm nén không nổi lòng hiếu kỳ, rốt cuộc lấy hết can đảm đặt câu hỏi.

An Nhã thở dài: "Bà chủ của em ấy hả, trọng sắc khinh hữu, chẳng lẽ em còn nhìn không ra?"

Cô trợ lý nhỏ hơi hơi mỉm cười: "Em nào dám đoán."

An Nhã suy đoán, hiện tại thảm đỏ hai người cũng đi rồi, tuần lễ thời trang cũng đã xem xong, lời đồn đãi trên mạng càng ngày càng nghiêm trọng, mối quan hệ giữa hai người chỉ sợ cũng không ẩn dấu được bao lâu.

"Chính là loại quan hệ em đang nghĩ."

"Nhưng em còn chưa biết là quan hệ gì...?"

Nói xong, cô trợ lý nhỏ kinh ngạc, hỏi: "Thật sự là vợ chồng? Chị Tân Di dấu thật đủ sâu!"

An Nhã cười, không nói gì.

Cửa thang máy mở.

"Nuốt ngược lại vào trong bụng cho chị, bà chủ của mấy đứa quyết định khi nào công bố lại nói tiếp."

"Dạ chị An Nhã, em nhớ kỹ."

Hành lang khách sạn, Lạc Kiệt đôi tay ôm ngực dựa vào trên tường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phía thang máy, như đã chờ cô rất lâu.

An Nhã nhìn anh, kêu cô trợ lý nhỏ về phòng trước.

Chậm rãi đi đến trước mặt Lạc Kiệt, mỉm cười hỏi anh: "Quản lý Lạc, tìm tôi có chuyện gì?"

Lạc Kiệt đứng thẳng, đáy mắt là xưa nay chưa từng có nghiêm trọng, nặng nề nhìn cô: "Anh có chuyện muốn hỏi em."

An Nhã thấy dấu tay trên mặt anh ta đã mờ dần, cơ bản nhìn không ra dấu vết.

"Chuyện gì?"

"Anh muốn hỏi... Anh cho rằng ở chỗ này nói không thích hợp."

An Nhã cười lạnh, mặt không cảm xúc, đi ngang qua người anh: "Nếu không thích hợp vậy không cần nói."

"Từ từ ――" Lạc Kiệt bắt lấy cánh tay An Nhã.

An Nhã phản ứng thần tốc, giật mạnh tay ra ngay: "Làm gì? Có việc thì nói, đừng động tay động chân, có phải còn muốn ăn thêm hai tát nữa hay không?"

Lạc Kiệt thoáng lui về phía sau một bước, hừ một tiếng: "Cái con người không có trái tim này, sao lại cảnh giác nặng với tôi như vậy?"

An Nhã trừng anh, không thèm để ý đến anh.

"Ok, thôi được rồi, thôi được rồi, anh hỏi ngay tại đây luôn, ok?"

Lạc Kiệt trầm giọng: "Hứa Tân Di và Dịch Dương, hai người bọn họ...

Thật sự là vợ chồng?"

An Nhã xoay người lại nhìn anh: "Sao anh biết?"

"Dịch Dương tự thừa nhận trước mặt Hàn Kiêu."

"Đúng vậy."

An Nhã nhún vai: "Hai người bọn họ xác thật là vợ chồng, hơn nữa đã kết hôn hai năm."

"Kết hôn hai năm?"

"Tại sao không thấy thông báo?"

An Nhã kỳ quái hỏi lại: "Đây việc riêng của Tân Di, nói hay không liên quan gì đến anh?"

"Nhưng Hàn Kiêu..."

"Hàn Kiêu làm sao?"

Sau một lúc lâu ngơ ngẩn, Lạc Kiệt nhắm lại miệng, lắc đầu: "Không có gì."

"Vậy... Tân Di và Dịch Dương ẩn hôn là chuyện của hai người bọn họ, khi nào công khai cũng là chuyện của hai người bọn họ. Nếu con bé không chủ động trêu chọc anh... Hình như anh cũng không có tư cách đến đây chất vấn tôi. Còn có việc sao? Không có việc gì tôi trở về phòng."

"Em... Từ từ..."

Lạc Kiệt đi vòng đến trước mặt cô: "Ok, chuyện Hứa Tân Di anh không bao giờ hỏi tới nữa, bọn họ là vợ chồng, anh chúc bọn họ bách niên hảo hợp, nhưng anh còn có chuyện muốn hỏi em..."

An Nhã không kiên nhẫn nhìn anh.

"Ngày đó, sao phản ứng của em lại lớn như vậy?"

"Tôi phản ứng lớn? Tôi phản ứng như thế nào mà anh nói lớn?"

An Nhã cười, nói tiếp: "Lạc Kiệt, tôi nói cho anh, nếu không có hứng thú đối với phái nữ, thì đừng đi trêu chọc người ta, biết không? Nếu không, lần sau gặp được một người có tính tình còn tệ hơn tôi, không phải hai bàn tay có thể giải quyết xong đâu."

Thấy Lạc Kiệt vẫn đứng chết ở trước mặt không đi, cô hét lên: "Tránh ra!"

"Anh không có hứng thú đối với phái nữ? Khi nào anh nói bản thân không có hứng thú? Em nói rõ ràng."

"Anh còn giả ngu với tôi? Cái bí mật nhỏ bé kia của anh ai mà không biết?"

"Anh khi nào có bí mật nhỏ bé?" Lạc Kiệt ngẩn ra, hai mắt liếc qua lại, cố nhớ lại hình như mơ hồ có một ít lời đồn đãi vớ vẩn trong giới quản lý, không thể tin được mà cười.

"An Nhã, em cũng là quản lý, lời đồn đãi không thể tin em hẳn là biết rõ? Anh không có hứng thú với phụ nữ, chẳng lẽ hứng thú với đàn ông?"

An Nhã không thể chịu đựng nổi, đi thẳng đến số phòng của mình, tỏ vẻ không muốn đàm luận việc này với Lạc Kiệt nữa.

"An Nhã, em đứng lại!"

An Nhã mở túi xách lấy thẻ phòng, Lạc Kiệt giật thẻ phòng của cô.

"Anh làm gì? Trả lại cho tôi!"

"Trước hết em nghe anh nói cái đã."

"Có cái để nói? Anh thích phụ nữ hay đàn ông tôi không quan tâm."

"Anh để ý!"

Lạc Kiệt nắm chặt thẻ phòng, lớn giọng hét to: "Thanh danh của anh

không thể cứ thế huỷ hoại ở trước mặt người con gái anh thích. Cho nên hôm nay anh cần thiết trịnh trọng giải thích với em, anh, Lạc Kiệt, thích phụ nữ, hơn nữa, anh còn thích em."

An Nhã nhìn thoáng qua bốn phía: "Anh có thể nói to hơn cũng được, để tất cả khách ở tầng lầu này đều nghe thấy ra tới vây xem anh được không?"

"Được."

Lạc Kiệt hăng máu, hét lớn hơn: "Tôi, Lạc Kiệt thích..."

"Anh câm miệng cho tôi!"

Lạc Kiệt hơi hơi mỉm cười, nghe lời ngậm lại miệng: "Em xem, em là quản lý, anh cũng là quản lý, nghề nghiệp tương đồng, chúng ta khẳng định có rất nhiều đề tài chung để nói, em có muốn thử quen anh không?"

An Nhã nhìn anh hai giây, lấy ra di động, mở WeChat, mở ra danh sách danh bạ, vuốt lên xuống cho anh ta xem.

"Lạc Kiệt, trong di động của tôi có số liên lạc của hơn một trăm trai trẻ, những cậu nhóc tràn ngập ánh mặt trời, tuổi trẻ lớn lên đẹp, nói gì nghe nấy, tính tình vô cùng ngoan, kêu thì tới đuổi thì đi, cũng không oán giận cũng không làm phiền tôi, theo như nhu cầu, chơi với bọn họ tôi rất vui vẻ, anh kêu tôi từ bỏ một khu rừng lớn như vậy, treo cổ ở trên thân cây già như anh?"

Ánh mắt Lạc Kiệt dừng lại một lát ở trên màn hình di động, im lặng nhìn An Nhã, cười nói: "Vậy em, có muốn thử chơi đùa với anh hay không?"

――――