Chương 55.2: Cùng cho bồ Câu ăn

Trên quảng trường, có người kéo đàn violon, có người ở biểu diễn nghệ thuật, còn có người thổi bong bóng, bầu trời trong xanh.

Hứa Tân Di và Dịch Dương giống như hai người khách du lịch bình thường, bước chậm ngắm cảnh ở trên quảng trường.

"Ông xã, anh đối với em tốt như vậy, em cũng không biết nên cảm ơn anh như thế nào..."

Dịch Dương nghe xong mấy lời này, ấn đường nhíu chặt, có thể kẹp chết con ruồi: "Nói chuyện đàng hoàng."

"Anh... Sao hôm nay anh đối với em tốt vậy?"

"Dù sao cũng nhàm chán, tùy tiện đi dạo."

"Vậy tại sao anh lại có nhiều thẻ khách hàng VIP của nhiều cửa hàng xa xỉ như vậy? Ngày thường em cũng mua không ít đồ vật, đóng cửa hàng phục vụ cách em còn xa ngàn dặm nha."

"Muốn biết?"

Hứa Tân Di gật đầu.

"Có tiền."

"Hỏi một chút cho biết thôi! Rảnh miệng quá hay sao mà hỏi tên mặt xác chết này!"

"Em thích, trở về anh đem toàn bộ thẻ cho em."

"Cũng không cần lắm đâu, đóng cửa hàng phục vụ quá phiền toái."

Hai người câu được câu không nói chuyện này chuyện nọ.

Đi ở trong đám người, Hứa Tân Di bừng tỉnh hoàn hồn.

Nửa năm trước, đánh chết cô cũng không có khả năng tin, cô lại có thể

ôm cánh tay Dịch Dương đi dạo ở trên quảng trường Paris như ngày này.

Giống như vợ chồng già vậy.

―― "Vợ chồng già? Hứa Tân Di, trong đầu mày suy nghĩ cái gì vậy?"

Cô lắc lắc đầu, ánh mắt thoáng nhìn, một góc quảng trường trong đám người là người lại có mấy con bồ câu trắng bay ra.

"Chỗ đó có có bồ câu kìa." Hứa Tân Di ánh mắt sáng ngời, túm Dịch Dương đi qua.

Nơi này có không ít du khách vây xem, trong tay cầm bánh mì mua từ cửa hàng bên cạnh tới cho bồ câu ăn, chậm rãi đi đến trong đàn bồ câu, làm bồ câu bay đến trên vai, trên tay.

"Em cũng muốn cho bồ câu ăn." Hứa Tân Di nhìn anh vươn tay xin xỏ.

Dịch Dương bất đắc dĩ, lấy ra bóp tiền, rút ra một tờ tiền mặt, đưa cho cô.

Hứa Tân Di cười tiếp nhận, mua một ít đồ ăn cho bồ câu ăn, ngồi xổm trên mặt đất thả từng chút từng chút dụ bồ câu lại.

Mấy con bồ câu nhò phía sau đến gần trong tầm tay Hứa Tân Di, miệng mổ mổ, đầu gật gà gật gù ăn hết trên đất lại ăn đến trên tay cô.

Có thể suốt hai mươi chín năm cuộc đời mình Dịch Dương chưa từng giao lưu với động vật, nên chỉ đứng ở một bên nhìn Hứa Tân Di cho bồ câu ăn.

Hứa Tân Di cho ăn xong, cười cong đôi mắt, ngẩng đầu nhìn Dịch Dương, hỏi: "Anh không cho chúng ăn sao?"

"Không có hứng thú."

Hứa Tân Di bĩu môi.

Đứng dậy bắt lấy tay Dịch Dương, đặt số thức ăn còn vào trong lòng bàn tay của anh: "Anh thử xem, bồ câu thật đáng yêu nha!"

Vừa dứt lời, một con bồ câu vỗ cánh phành phạch bay đậu trên khuỷu tay Dịch Dương, ngẩng đầu nhìn Dịch Dương.

Một người một bồ câu bốn mắt nhìn nhau.

"Suỵt! Đừng nói chuyện."

Bồ câu nhảy nhảy ở trên cánh tay Dịch Dương, từ khuỷu tay lung lay đi đến cánh tay, cúi đầu ăn thức ăn.

Hứa Tân Di lui về phía sau vài bước, lấy ra di động chụp lại khung cảnh Dịch Dương cho bồ câu ăn.

Phía sau, có một vài chú bồ câu bướng bỉnh tranh giành thức ăn, một đoàn bồ câu trắng khác bị dọa cất cánh mà bay lên không trung.

Dịch Dương ngẩng đầu.

Hứa Tân Di di động click một tiếng, ảnh chụp Dịch Dương ngược sáng ngẩng đầu nhìn về phía đàn bồ câu trắng đang bay lên trời.

Bộ dáng khác xa vẻ mặt xác chết thường ngày của anh, đáy mắt nhiều chứa đầy kinh ngạc cảm thán và cảm động mà chính bản thân anh cũng chưa chú ý, anh đứng giữa đàn bồ câu trắng hình ảnh đẹp tuyệt vời.

Cô cười đưa cho Dịch Dương xem, vẻ mặt kiêu ngạo: "Em chụp đẹp không?"

Dịch Dương liếc mắt nhìn bức ảnh: "Còn được."

"Em giữ cho anh nè, đợi lát nữa lại gửi cho ông và mẹ xem."

Nói xong, cô cất di động, ngồi xổm xuống tiếp tục cho lũ bồ câu trắng ăn.

"Ku ku ku, ăn nhiều một chút."

Dịch Dương nhìn tấm ảnh trên màn hình di động mà Hứa Tân Di gửi sang, im lặng hồi lâu.

"Tiên sinh, chào ngài."

Một người nước ngoài bước lại gần, giơ camera của mình cho Dịch Dương xem bức ảnh bản thân mình vừa chụp, biểu hiện ý đồ đến: "Vừa rồi tôi ở chỗ này chụp ảnh, vừa vặn chụp được cảnh phu nhân chụp hình cho ngài, tôi cảm thấy thật xinh đẹp, tiên sinh có yêu cầu giữ lại không?"

Dịch Dương nhìn tấm hình trên camera chuyên nghiệp kia.

Gương mặt Hứa Tân Di tràn ngập nụ cười nhìn anh, giơ lên di động chụp hình, ánh chiều tà hoàng hôn màu vàng vắt ngang ở trên bầu trời chiếu xuống hai người, bồ câu trắng cánh bay lên không trung, bao quanh hai người.

Là một tấm ảnh tầm nhìn rộng, nhìn vô cùng lãng mạn vô cùng thơ mộng.

Dịch Dương hơi hơi xuất thần.

Hồi lâu, anh nói: "Giữ lại."

Người nước ngoài thực sảng khoái gửi tấm ảnh cho anh.

Được đến ảnh chụp Dịch Dương nháy mắt do dự gửi cho Hứa Tân Di.

Hứa Tân Di ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đang làm gì? Tới cho bồ câu ăn đi anh."

Dịch Dương cất di động vào túi, ngồi xổm xuống cạnh Hứa Tân Di cùng cô cho bồ câu ăn.

"Rất thích bồ câu?"

"Đáng yêu như vậy, đương nhiên thích."

"Vậy mua về thả nuôi ở hồ nước phía sau biệt thự được không?"

"Không cần, con người của em có mới nới cũ, không chiếm được luôn là tốt nhất, mỗi ngày nuôi bồ câu, mở mắt ra là thấy, chắc chừng hai ngày

em sẽ không cảm thấy đáng yêu nữa."

Dịch Dương ấn đường nhíu lại, nhìn độ cong khóe miệng của cô dần dần mở rộng, chung quy vẫn là chưa nói cái gì.

"Đúng rồi!"

Hứa Tân Di đột nhiên nhớ tới một chuyện, nghiêm túc nhìn anh.

"Em còn chưa mua quà tặng cho ông và mẹ nữa."

Nghĩ nghĩ, nói: "Ừm! Mẹ tuổi còn trẻ còn xinh đẹp như vậy, dáng người cùng em cũng không sai biệt lắm, mớ đồ vừa rồi em mua khẳng định cũng thích hợp với mẹ."

Dịch Dương sắc mặt hơi không được tự nhiên: "Chuyện hôm nay anh mua đồ cho em... Em đừng nói cho mẹ và ông biết."

"Không nói? Tại sao?"

Dịch Dương đứng dậy: "Sao em có nhiều tại sao vậy, kêu em đừng nói thì đừng nói."

"Dịch Dương lời này không đúng nha, có cái gì mà gi... Từ từ, có phải anh ấy lo lắng ông và mẹ mắng anh ấy phá sản?"

"Mình biết, khẳng định là như thế này!"

Hứa Tân Di nhất thời cũng không có tâm tình cho bồ câu ăn, đứng lên, đúng lý hợp tình nhìn Dịch Dương, vẻ mặt hoàn toàn vì anh tốt mà nói: "Hôm nay anh mua cho em nhiều thứ như vậy, tại sao không thể nói? Anh đối với em tốt như vậy, em nhất định phải nói cho ông và mẹ biết."

"Không cần." Dịch Dương xoay người đi luôn.

Hứa Tân Di chạy đến trước mặt anh: "Không cần? Ông sẽ nói anh đối với em không tốt, sau khi về nước em sẽ bày hết đồ trước mặt ông và mẹ để hai người biết anh yêu thương cưng chiều em đến mức nào, khẳng định ông và mẹ sẽ rất vui."

Dịch Dương híp mắt: "Hứa Tân Di, cô cố ý có phải hay không?"

Hứa Tân Di vẻ mặt mờ mịt, nói: "Em chỗ nào cố ý? Em thật sự là suy nghĩ dùm anh nha, miễn cho mẹ và ông nói anh đối với em không tốt, lúc nào cũng nói anh như vậy, em vì anh mà nha, sao anh có thể hiểu lầm em? Em buồn quá à!!!"

Lời này nói đến thật sự là vô tội, nghe tới ngược lại là Dịch Dương sai.

Dịch Dương im lặng nhìn cô.

Năm giây sau.

"Em nói không sai, ông và mẹ luôn nói anh không bao giờ đối xử tốt với em. Hiện tại làm cho bọn họ nhìn xem anh mua đồ tặng cho em, khẳng định bọn họ sẽ vô cùng vui."

Dịch Dương nhướng mày, nói tiếp: "Dù sao mấy thứ này đều là em chọn, anh chỉ phụ trách trả tiền mà thôi."

Nụ cười bày mưu lập kế của Hứa Tân Di dần dần biến mất.

"Anh... Tuy rằng là em chọn, không sai, nhưng... "

"Không có nhưng mà, sau khi về nước em cứ bày một món một món một trước mắt ông và mẹ, nói cho bọn họ, mấy thứ đó là anh mua cho em, mấy thứ đó là chính em chọn, bọn họ khẳng định sẽ rất vui."

Hứa Tân Di: "......"

"Sau đó để ông và mẹ mắng tôi là phá sản sao? Mua nhiều như vậy, ở nhà chưa không hết phải đem bớt qua chỗ khác, không bị ăn mắng mới là lạ"

"Gϊếŧ địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, cái miệng của mình thật là... Thật là thiếu đánh mà... Mình không nên tự lấy đá nện vào chân..."

Hết