Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu

Chương 51.3: Dịch Dương nổi điên chạy tới Pari

« Chương TrướcChương Tiếp »
"A a a a a trên mạng nói không phải là thật sự phải không? Nghe nói lúc Hàn Kiêu và Hứa Tân Di đóng phim chung bộ hoàng đồ , hai người lâu ngày sinh tình, a a a a tôi không tin!"

"Nhìn bộ dáng rất giống a, nhớ trước đó Hứa Tân Di bị bôi đen không, Hàn Kiêu còn tự đăng Weibo nói chuyện thay cô ta, sau đó hai người còn bắt tay chụp chung tạp chí, tôi cảm thấy hai người kia khẳng định có mờ ám!"

"Không phải có lời đồn sau lưng Hứa Tân Di có kim chủ che chở sao? Còn từng qua lại dây dưa không rõ với nhiều nam diễn viên, một người phụ nữ có cuộc sống cá nhân hỗn loạn như vậy, khẳng định là Hứa Tân Di quyến rũ Hàn Kiêu! Hàn Kiêu xin anh thanh tỉnh một chút, đừng bị con kỹ nữ cao cấp này lừa!"

Cơn sóng phẫn nộ từ fans ở trên mạng đợt này cao hơn đợt kia.

Theo thời gian, càng ngày càng nhiều fans Hàn Kiêu biết về việc này, bị người có tâm lợi dụng, thừa dịp hai người còn ở trên máy bay, các tài khoản bôi đen nối liền không dứt, làm chuyện càng ngày càng trầm trọng, Hứa Tân Di mới tẩy trắng không quá hai ngày, lại chọc phải một thân tanh hôi.

Cái gì mà tiêu tiền đi ké tuần lễ thời trang Paris.

Cái gì mà vì thiệp mời mà xả thân quyến rũ Hàn Kiêu.

Cái gì mà bị kim chủ bao dưỡng, hiện tại vì tài nguyên leo lên Hàn Kiêu...

Bôi đen có nội dung, có cú pháp, từng từ từng câu chữ đều mang ý nghĩ sâu xa, một từ một chữ về Hứa Tân Di đều đâm thẳng vào trong lòng fans Hàn Kiêu.

Khi Hứa Tân Di và Hàn Kiêu xuống máy bay, bật di động sang chế độ chuyển vùng lên thì tin tức Weibo cùng cuộc gọi đến vang không ngừng, đầu bên kia điện thoại quả thực sắp mau điên rồi.

Thật ra mau điên không ngừng ê kíp của Hứa Tân Di và Hàn Kiêu, mà bộ phận quan hệ xã hội và PR của tập đoàn Dịch thị cũng mau điên rồi, không phải, họ sắp bị gϊếŧ rồi.

Không hiểu sao đã hai ngày nay tâm trạng của Dịch Dương rất tệ, phải nói là cực kỳ tệ. Tất cả nhân viên bộ phận trong tập đoàn sắp bị sát khí của anh cách không chém thành ngàn mảnh, cả đám rút vào nhau run cầm cập.

"Chút việc nhỏ còn muốn tới hỏi tôi? Anh ngồi lâu trên cái ghế giám đốc nên chán rồi phải không?"

"Hạng mục này một tháng trước tôi cũng đã toàn quyền giao cho mấy người, tại sao hiện tại còn cần phải thương lượng lại mọi việc với tôi? Anh ngồi lâu trên cái ghế giám đốc nên chán rồi phải không?"

"Loại việc nhỏ này còn muốn tới hỏi tôi? Tìm phó tổng giám đốc! Đừng lãng phí thời gian của tôi!"

"Hạng mục này giao cho bộ phận mấy người đã có hơn nửa năm, thời điểm mấu chốt cuối cùng còn có thể xảy ra lỗi? Ý định lãng phí thời gian của tôi? Thích bị sa thải chung cả đám đúng không?"

Những lời mắng chửi không dứt từ trong văn phòng Dịch Dương truyền ra ngoài. Hôm nay là hai ngày cuối tháng, vì là cuối tháng nên báo cáo đặc biệt nhiều, hơn nữa các cuộc họp lớn nhỏ diễn ra đều đều trong ngày, Dịch Dương ngắt thời gian ăn cơm còn mười phút để dành cho họp báo cáo cuối tháng.

Những bộ phận phụ trách hạng mục, từng đoàn từng đoàn từ văn phòng vào ra lại ra vào, bị boss mắng không thương tiếc trước mặt cấp dưới,

sắc mặt những người giữ chức vụ cao càng không đẹp tâm tình càng không tệ.

Nhóm thư ký và trợ lý đứng trước cửa văn phòng cũng sôi nổi châu đầu ghé tai.

"Hôm nay tổng giám đốc làm sao vậy? Núi lửa phun trào quá dữ dội"

"Hôm nay? Mấy ngày trước cô không có đi làm sao? Núi lửa phun trào đã ba ngày nay rồi."

"Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Từ trước đến nay tổng giám đốc rất ít tức giận đến level cao như vậy"

"Triệu Bân, anh biết không?"

Triệu Bân lắc đầu: "Không biết."

Anh nào biết lý do nguyên nhân gì làm tâm trạng boss tệ đến như vậy, đều ngu ngơ như những người khác, ôm một phần văn kiện trong lòng ngực, tâm trạng thấp thỏm lo âu, không dám mở cửa bước vào.

Anh đã nhìn ra số phận trong mấy phút nữa của mình, đợi lát nữa anh vừa đặt chân vào điện diêm la, à không là văn phòng của boss, chỉ cần vừa đặt tài liệu trên tay lên trên bàn, sẽ ăn chửi ngay, làm không khéo còn có nguy cơ thất nghiệp.

Ráng thôi chứ biết sao giờ, chửi thì cứ chửi đi, nhào lên đi Triệu Bân, ăn chửi nhanh nhanh còn đi ăn cơm, không gì quan trọng bằng no bụng.

Triệu Bân chuẩn bị tốt tư tưởng, hít sâu, gõ cửa văn phòng.

Đáp lại anh, là một giọng điệu lạnh đến rớt một lớp da.

"Vào."

Triệu Bân anh dũng đẩy cửa bước vào, đặt một tập tài liệu lên trên bàn làm việc của Dịch Dương.

Dịch Dương ngồi phía sau bàn làm việc, ấn đường nhíu chặt, lạnh mặt,

mở tài liệu ra, xem xong, sắc mặt càng đen, quăng bút máy lên trên bàn.

"Tại sao nó lại xuất hiện ở trên bàn làm việc của tôi, không phải nên đặt trên bàn của phó tổng giám đốc hay sao? Không phải tôi đã nói những hạng mục nhỏ lẻ chỉ cần chữ ký của phó tổng giám đốc không cần đích thân tôi ký? Hay phó tổng giám đốc bận đến nổi không có thời gian xử lý phải để tổng giám đốc như tôi giải quyết, anh ta bận hơn tôi sao?"

Triệu Bân giải thích nói: "Là phó tổng giám đốc nhờ tôi đem đến cho ngài nhìn một cái, nếu không có vấn đề..."

"Triệu Bân, toàn bộ cái tập đoàn này từ trên xuống dưới không phải chuyện gì cũng đều bắt tôi phải giải quyết, tôi không có nhiều thời gian xử lý mấy việc tép riêu này."

"Từ nay về sau, không phải những hạng mục đặc biệt có giá trị trên bảy con số thì đừng để nó xuất hiện ở trên bàn làm việc của tôi, công ty có phó tổng giám đốc, có giám đốc từng bộ ngành làm việc theo cấp bậc, tôi thuê mấy người về làm việc cho tôi để làm gì, nghỉ hết cả đám đi, mình tôi làm được rồi"

"Nghe cho kỹ đây, nếu sau này tôi mà thấy những gì không đáng xuất hiện trên bàn làm việc của tôi thì tôi sẽ sa thải toàn bộ nhân viên trong bộ phận đó, hiểu chưa?"

"Dạ, đã hiểu thưa tổng giám đốc, tôi đã nhớ kỹ." Nói xong, Triệu Bân lấy tài liệu về, vội vàng đi ra ngoài.

Lúc Dịch Dương bắt tay tiếp nhận tập đoàn, còn chưa quá quen thuộc đối với nghiệp vụ trong tập đoàn, cũng như tính tình của từng nhân viên cấp cao, cũng không đủ tự tin đối với năng lực của mình. Lúc này đây, anh mới ra quyết định, tất cả những quyết sách dù lớn hay nhỏ đều phải hỏi anh, và được sự đồng ý của anh mới được thông qua.

Anh ôm việc quá nhiều, nên lượng công việc cũng gấp chục lần so với những người ngồi trên ghế tổng giám đốc khác, thời gian cá nhân của anh cũng ít hơn người khác.

Nhưng không thể không nói, đây là một lối tắt nhanh chóng hiểu biết cách vận hành cũng như nắm giữ mọi tin tức có liên quan đến tập đoàn

Dịch thị.

Hiện tại, anh đều đã nắm giữ Dịch thị trong tay, không cần thiết lại dùng phương pháp như trước kia để quản lý.

Giải quyết xong một tập folder cuối cùng trên bàn làm việc, Dịch Dương nhẹ nhàng thở ra.

Thời gian trên màn hình máy tính đã là thứ sáu ngày...

Thứ sáu, chắc Hứa Tân Di đã đến Paris.

Nhớ tới hình ảnh Hứa Tân Di nhảy nhót hí hửng tham gia tuần lễ thời trang, mà chính mình lại bởi vì bận công việc thoát không được thân, Dịch Dương tính tình nhịn không được phun lửa.

Đi chung với Hàn Kiêu hạnh phúc đến như vậy?

Mở ra di động, chú ý thông tin về Hứa Tân Di, về tuần lễ thời trang, đứng đầu là một video, tiêu đề thu hút tầm mắt của anh.

Hàn Kiêu cam chịu mối quan hệ giữa anh và Hứa Tân Di? Mối quan hệ?

Quan hệ gì?

Dịch Dương click mở video.

Bối cảnh ồn ào của sân bay, Hàn Kiêu dịu dàng ấm áp đỡ Hứa Tân Di, có người còn cho thêm âm nhạc lãng mạn, động tác Hàn Kiêu đỡ Hứa Tân Di còn cho thêm hiệu ứng quay chậm lặp lại một lần, hai lần, mười lần.

Khu bình luận càng là khí thế ngất trời.

Thậm chí còn có người đăng lên ảnh chụp lén trên máy bay.

Hứa Tân Di và Hàn Kiêu ngồi sát nhau, thoạt nhìn như cặp tình nhân đi nghỉ phép.

Trên ảnh chụp còn có dòng chữ, tình yêu là gì, tình yêu chính là em. Còn cố ý ghép hình hai người ôm nhau trên máy bay, muốn bao nhiêu lãng mạn có bấy nhiêu lãng mạn, muốn bao nhiêu tình cảm có bấy nhiêu tình cảm.

"......"

Dịch Dương có cảm giác có xanh mọc đầy trên đầu, trầm giọng gọi điện thoại nội tuyến.

"Triệu Bân, vào đây."

Mới vừa trả tài liệu cho phó tổng giám đốc, Triệu Bân một giây cũng không ngừng, lập tức đi vội vào văn phòng Dịch Dương.

"Thứ bảy, chủ nhật cùng với thứ hai, thứ ba tuần sau sẽ là thời gian nghỉ ngơi của tôi, tôi muốn đi Paris, lập tức lập tức, chuẩn bị mọi thứ cho tôi."

"Thứ hai?"

Triệu Bân nhắc nhở anh: "Nhưng thưa tổng giám đốc, thứ hai tuần sau..."

Dịch Dương lạnh lùng nhìn sang.

Triệu Bân biết nghe lời, mỉm cười nói: "Ngài yêu cầu ở Paris tận bốn ngày sao? Tôi lập tức sắp xếp hành trình cho ngài ngay."

――――

8 giờ tối cùng ngày, Dịch Dương bước lên máy bay.

Mười hai tiếng sau đã đặt chân đến trước cửa khách sạn Hứa Tân Di ở, hôm nay anh muốn nhìn hai người kia ái muội như thế nào ở trước mắt anh.

Nếu Hứa Tân Di thật sự dám làm bất kỳ chuyện gì khác... Vậy ly hôn!

Không, anh sẽ gϊếŧ đôi da^ʍ phu da^ʍ phụ sau đó mới ly hôn!

Hết
« Chương TrướcChương Tiếp »