Chương 46.4: Rốt cuộc cũng đủ sáu sợi tóc

Hứa Tân Di lại gõ gõ cửa, cao giọng nói: "Ông xã, trái cây đã đem lên cho anh rồi nè."

"Tạm thời chưa muốn ăn, cô về phòng nghỉ ngơi trước đi." Giọng Dịch Dương từ bên trong truyền ra.

"Tên chó đó thuộc giống Husky ngáo lòi đi? Chút thế này chút thế

kia!"

"Suốt ngày toàn nghĩ làm chuyện xấu với cô? Trong đầu chứa thứ gì không biết?"

Hứa Tân Di nhét một miếng trái cây vào trong miệng: "Vậy em đi ngủ trước đó nha, ông xã à, anh cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút nha."

―― "Tôi cũng không tin đêm nay anh không trở về phòng ngủ!"

Hai tay của Dịch Dương đang đánh bàn phím bạch bạch, ấn đường lún sâu, quả thực có thể kẹp chết con ruồi.

9 giờ.

giờ.

giờ.

Hứa Tân Di nhìn đồng hồ treo tường, mí mắt trên dưới đánh nhau đùng đùng.

Sao Dịch Dương còn chưa trở về phòng ngủ.

Buồn gần chết.

Việc gì mà quan trọng đến như vậy, đã trễ thế này còn không thể nghỉ ngơi.

Dựa vào thời gian làm việc bạc mạng như anh ta, tóc bạc chỉ là chuyện bình thường, có điều cô chắc chắn, anh ta sớm hay muộn gì cũng nằm trong đội ngũ chết đột ngột.

12 giờ rưỡi.

Cửa phòng lặng lẽ mở.

Hứa Tân Di cuộn tròn ở trên sô pha, một cái chăn mỏng rơi trên mặt đất, hiển nhiên là chờ anh ngủ quên rồi.

Dịch Dương bó tay, liếc nhìn cô.

"Hứa Tân Di, tỉnh tỉnh."

Không có động tĩnh.

Một sợi tóc từ gương mặt chảy xuống trên mặt, như có chút ngứa, nửa mộng nửa tỉnh, Hứa Tân Di duỗi tay cào cào, ấn đường nhíu chặt, trong miệng nói mớ lẩm bẩm vài câu.

Quay đầu sang hướng khác, lại nặng nề ngủ.

Dịch Dương cười một tiếng.

An tĩnh ngủ, nhìn ngoan ngoãn đáng yêu hơn so với ban ngày thích gây

chuyện ầm ĩ nhiều.

Suốt ngày cũng không thể an phận dùm anh?

Cả ngày làm trời làm đất, cũng không sợ mệt sao?!

Dịch Dương hơi thông giọng, bước lên, khom người, một tay vòng đến sau lưng Hứa Tân Di, một tay ôm đầu gối cô, hai tay âm thầm dùng sức, ôm Hứa Tân Di lên.

Động tác quá lớn, Hứa Tân Di như muốn tỉnh, cô dựa vào đầu vai Dịch Dương dụi dụi mặt, nặng nề ngủ tiếp. Hô hấp ấm áp quanh quẩn ở vùng cổ đầy nhậy cảm của Dịch Dương, có hơi ngứa, còn có hơi nóng nóng, mùi hương ngọt nị quanh quẩn chóp mũi của anh, khiến nơi nào đó của anh rụt rịt.

Dịch Dương hít một hơi thật sâu, sợ đánh thức cô, nhẹ nhàng ôm cô đến trên giường.

Một khi vừa dính giường, Hứa Tân Di trở mình, không có một chút dấu hiệu thức tỉnh, đưa lưng về phía Dịch Dương, tiếp tục ngủ.

"Thật nặng, giống y như heo."

Đây là Hứa Tân Di chưa tỉnh, nếu tỉnh, nghe anh nói như thế, thế nào cũng phải anh chết tôi sống với Dịch Dương.

――――

Tia sáng mặt trời đầu tiên trong ngày chiếu ở trên mặt Hứa Tân Di, cô từ từ chuyển tỉnh.

Tối hôm qua ngủ một giấc ngon lành, một giấc ngủ tỉnh, chỉ cảm thấy dư thừa sức lực.

Bên gối trống không, chắc là Dịch Dương đã dùng xong cơm sáng đã đi làm rồi.

Tối hôm qua, cũng không biết anh ta trở về phòng ngủ lúc nào.

Từ từ, tối hôm qua?

Hứa Tân Di suy nghĩ quay trở về, bỗng nhiên ngẩn ra, hoảng hốt nhớ tới cái gì, thầm nghĩ không tốt.

Tối hôm qua, không phải cô đợi Dịch Dương trở về phòng ngủ sao? Cô nhớ rõ mình nằm ở trên sô pha, sao một giấc ngủ dậy lại thấy đang ở trên giường?

Hứa Tân Di nghĩ trăm lần cũng không ra, nghĩ hồi lâu cũng không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ Dịch Dương ôm mình lên giường?

Không có khả năng!

Không có khả năng... Đi?

Dịch Dương còn biết... Ôm người lên giường ngủ?

Hứa Tân Di tưởng tượng đến cái cảnh tượng kia, toàn thân đều ớn lạnh.

Dịch Dương chỉ biết cho cô một đá, đá tỉnh cô rồi mắng một câu, sau đó mặt lạnh kêu cô lên giường ngủ, chỗ nào sẽ dịu dàng như vậy, còn vô cùng săn sóc ôm cô lên giường?

Tối hôm qua ngủ quá sớm, không giật được sợi tóc nào. Hôm nay tìm một cơ hội lại giật tiếp mấy sợi của Dịch Dương mới được, ba sợi quá ít, cỡ chục sợi đi, như vậy cho bảo đảm.

Mở chăn ra, đang chuẩn bị rời giường, có một thứ thu hút tầm mắt của cô, phát hiện tóc rụng ở trên gối của Dịch Dương.

Tóc?

Hứa Tân Di bò bò nhích nhich lại gần chiếc gối của Dịch Dương nhìn mấy sợi tóc rụng đó.

Không nhiều không ít, vừa đúng ba sợi.

Hứa Tân Di nhìn ba sợi tóc này chìm vào suy nghĩ, không khỏi cũng quá khéo.

Cô cẩn thận nâng niu cầm một sợi tóc lên, cẩn thận xem xét tỉ mỉ, có chân lông!!!

Dịch Dương bắt đầu rụng tóc?

Quả nhiên, người mang trên lưng áp lực lớn, đều dễ dàng trọc đầu.

Tưởng tượng đến bộ dáng Dịch Dương bị hói trụi đầu, Hứa Tân Di nhịn không được cười như điên.

Cô mang ý nghĩ độc ác, chờ tên chó đó tới độ tuổi trung niên bụng phệ còn đầu trọc, xem ai còn muốn anh, hừ.

Nhưng mặc kệ thế nào, sáu sợi tóc xem như đã đủ.

Cô cầm ba sợi tóc lên, bỏ chung vào trong túi plastic cất chứa ba sợi tóc phía trước, kép khóa zip.

Thành công.

Cùng ngày, cô đem tóc của Dịch Dương đến bệnh viện, được thông báo giống kết quả sẽ có sau một tuần, hiện tại điều cô cần phải làm là chờ đợi.

Di động vang lên.

Là Giang Niệm gọi tới.

Trong điện thoại, giọng Giang Niệm vẫn là tràn đầy sức sống thanh xuân: "Chị Tân Di, ngày sau em sẽ tham gia gameshow, ngày hôm qua chị nói có chuyện muốn dặn dò em, là chuyện gì vậy?"

Hứa Tân Di muốn nói lại thôi, cô phải giải thích với Giang Niệm như thế nào đây, ngày đó chị không thể đi chung với em tới gameshow được!

Tưởng đều không cần tưởng, tên chó con Dịch Dương kia khẳng định sẽ không để mình đi, thất tín với người khác là điều cô không thích, nó trái

với quy tắc làm người của cô. Mà, từ khi dính vào Dịch Dương, cô toàn làm ngược với quy tắc của bản thân, anh ta là khắc tinh của cô sao?!

Kẹp ở bên trong, Hứa Tân Di lọt vào tình thế khó xử.

Lần đầu tiên cảm thụ được phiền não của An Nhã.

Hết