Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Nhà Giàu Không Muốn Yêu

Chương 46.3: Rốt cuộc cũng đủ sáu sợi tóc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Hoài và Dịch Dương giống nhau, đều là người từng có dây dưa vào bốn năm trước với Hứa Vi Nhân. Thật ra, đàn ông mà Hứa Vi Nhân từng có dây dưa cũng không chỉ có hai người bọn họ, còn từng diễn chung với Hàn Kiêu. Những cậu ấm thiếu gia nhà giàu đời thứ hai cũng

từng có chút quan hệ với Hứa Vi Nhân.

Chẳng qua chỉ có ba người này là có máu mặt, nên được viết đến nhiều, những người khác đều là phông nền, tất cả chỉ vì chứng minh Hứa Vi Nhân có sức quyến rũ mà thôi.

Mà bởi vì Giang Hoài ôm được người đẹp về, là do Giang Hoài không có một người vợ giống như cô, nơi nơi đối đầu với Hứa Vi Nhân.

Nhưng mà, thực bất hạnh chính là... Dịch Dương có.

"Ông xã..."

Hứa Tân Di ân cần kẹp một con tôm vào trong chén của anh, *hiền thê lương mẫu mỉm cười, nói: "Gần đây anh làm việc rất vất vả, ăn nhiều một chút."

*Hiền thê lương mẫu: Làm một người vợ hiền, một người mẹ biết cách dạy con.

Từ sau tối hôm qua bị Hứa Tân Di cắt một nắm tóc, hiện giờ mỗi khi Dịch Dương đối mặt với cô, tinh thần luôn luôn nâng cao đề phòng, e sợ con điên Hứa Tân Di này lại làm điều gì khiến anh trở tay không kịp.

"Cảm ơn."

"Vợ chồng với nhau anh cảm ơn cái gì"

Hứa Tân Di vô cùng tri kỷ, nói: "Ông xã, gần đây anh rất bận đừng làm bản thân mệt mỏi, em thường đọc được mấy tin chết đột ngột vì thức đêm tăng ca, anh cũng phải cẩn thận nha."

Dịch Dương ấn đường nhíu chặt, từ khi có thể nghe được lời nói trong lòng Hứa Tân Di tới nay, ấn đường của anh chưa từng giản ra bao giờ.

Nghe giọng Hứa Tân Di, hình như còn rất chờ mong tình cảnh này sẽ xảy ra.

Lại tính làm cái gì nữa đây?

Ông nội Dịch hỏi một câu: "Gần đây công việc trong công ty rất nhiều sao?"

"Không nhiều lắm, giai đoạn này xem như tạm thời xử lý xong rồi."

"Vậy là tốt rồi"

Dịch phu nhân gắp miếng xương sườn cho anh, giọng lo lắng, nói: "Gần đây ngày nào con cũng tối khuya mới về nhà, phải bồi bổ cơ thể."

Sự chú ý của mọi người trở lại bàn cơm, trên bàn chỉ nghe thấy âm thanh của chén đũa.

"Trời ơi! Ông xã, anh.... Anh có tóc bạc kia kìa"

Một tiếng thét kinh hãi khiến cho mọi người trong phòng chú ý.

Hứa Tân Di mất bĩnh tĩnh buông đũa xuống, đứng dậy, hai bàn tay vươn thẳng ra, mục tiêu là đầu của hắn.

Dịch Dương nghiêng cơ thể sang bên kia, phản ứng cực nhanh, lập tức rời khỏi ghế, đứng cách cô một cái ghế, vẻ mặt đề phòng nhìn cô: "Làm gì?"

Hứa Tân Di tay ngừng ở trước mắt Dịch Dương, vẻ mặt vô tội, nói: "Em thấy anh có tóc bạc... Cho nên muốn nhìn kỹ xem sao thôi, anh làm gì phản ứng dữ vậy?!."

"Không cần, khẳng định là do cô nhìn lầm rồi, ngồi xuống lo ăn cơm của cô đi."

Dịch phu nhân nhìn về phía Dịch Dương, nghi ngờ không biết có thật hay không, nói: "Cái gì, con mới bao nhiêu tuổi mà đã có tóc bạc rồi?"

"Không thể nào, là Tân Di nhìn lầm thôi." Nói xong, trừng mắt liếc Hứa Tân Di một cái.

Vẻ mặt Hứa Tân Di lo lắng không hề thiếu so với Dịch phu nhân: "Mẹ, khẳng định có, vừa rồi con chính mắt thấy!"

Dịch phu nhân lo lắng mà nhìn Dịch Dương: "Dịch Dương, tuổi còn trẻ đã có tóc bạc hơn phân nửa là do cơ thể con bị mệt mỏi, con để Tân Di nhìn thử xem, xem rốt cuộc có hay không?!"

"Đúng vậy đó ông xã, anh mau để em nhìn xem đi."

Dịch Dương muốn nổi lửa lại tìm không thấy cớ, biểu tình " cô chơi đủ rồi " nhìn Hứa Tân Di.

Hứa Tân Di làm bộ không nhìn thấy, đơn giản đứng lên, đánh danh nghĩa tất cả vì tốt cho anh, ỷ vào có ông nội và mẹ ở tại đây, mạnh mẽ cưỡng chế anh, một tay ôm vai anh, một tay bẻ đầu anh, mò mò sờ mó tóc trên đầu anh, làm bộ làm tịch tìm tóc bạc.

"Ông xã, anh đừng gấp, rõ ràng vừa nãy em nhìn thấy được nha"

Cô cẩn thận kí©h thí©ɧ vài cái, giọng đây kinh ngạc, như phát hiện ra lục địa mới.

"Ông xã! Anh thật sự có tóc bạc nè, để em nhổ giúp anh nha!"

"Hứa Tân Di!"

"Anh đừng nhúc nhích! Thật sự có tóc bạc, em thấy rồi! Hiện tại em nhổ ngay đây!"

Hứa Tân Di lấy hành động sét đánh không kịp bưng tai, kìm chặt đầu Dịch Dương, tính chuẩn thời cơ, ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy mấy sợi tóc của Dịch Dương, giật mạnh.

"Ay ――"

Dịch Dương mặt đều tái xanh, nghiến răng nghiến lợi, hét: "Hứa Tân Di!"

Hứa Tân Di nhìn ba sợi tóc màu đen vừa giật xuống trong tay, ngẩn ra, như xấu hổ vì hành động nhìn lầm của mình, nhìn Dịch Dương, xin lỗi cười, nói: "Xin lỗi nha ông xã, em nhìn lầm rồi!"

Dịch Dương căn bản nửa chữ đều không tin, căm tức nhìn cô: "Có phải

cô cố ý hay không?"

"Sao em có thể làm ra hành động cố ý như vậy được?" Biểu tình của Hứa Tân Di là cực độ khϊếp sợ, dùng ánh mắt chỉ trích anh, tại sao anh lại nghĩ cô như vậy.

"Anh thật sự hiểu lầm rồi... Em..."

Cô ở một bên mừng thầm trân trọng bỏ ba sợi tóc vào khăn giấy, cẩn thận bao lại, lại giả vờ vô tội nhìn Dịch Dương, ủy khuất, nói: "Em cũng là do khẩn trương lo lắng cho anh nên mới nhìn lầm thôi mà, anh đừng nóng giận..."

"Được rồi, được rồi."

Ông nội Dịch lên tiếng giảng hòa: "Một chuyện nhỏ mà thôi, Tân Di cũng là lo lắng cho con, có cái gì tức giận hả, ăn cơm."

Ông nội Dịch ra lệnh một tiếng, ai cũng không dám cãi lại.

Dịch Dương căm tức nhìn Hứa Tân Di, nhìn khóe miệng che dấu không được mừng thầm, căm giận cầm đũa lên.

―― "Ba sợi đã tới tay, he he he, đợi lát nữa nghĩ cách giật tiếp ba sợi!"

Che lại chỗ vừa bị Hứa Tân Di giật xuống một nhúm tóc, Dịch Dương một lời khó nói hết, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Tân Di.

Giật ba sợi, còn muốn giật tiếp ba sợi nữa?

Quả thực được một tấc lại muốn tiến một thước!

Sau khi ăn cơm xong, Hứa Tân Di ngồi nói chuyện chơi với ông nội Dịch, sau đó lên lầu.

Trong phòng, không thấy bóng dáng Dịch Dương, đi bộ đến phòng làm việc, thấy đang ngồi ở phía sau bàn làm việc, Hứa Tân Di thò đầu vào, ánh mắt phát sáng như vừa mới tìm được kho báu.

―― "Tìm được rồi!"

Dịch Dương ấn đường nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn Hứa Tân Di đang lén lút ngoài cửa: "Đi lấy chút trái cây đến cho tôi."

"Dạ, ông xã, em đi lấy ngay."

Ngay lúc Hứa Tân Di xoay người xuống lầu, Dịch Dương mặt không cảm xúc, đứng dậy, nhanh chóng đóng chặt cửa phòng, cũng khóa trái.

Muốn chơi anh? Nằm mơ!!!

Bưng một dĩa trái cây lên lầu, Hứa Tân Di cầm then cửa, đang chuẩn bị mở ra, lại phát hiện cửa đã được khóa trái từ bên trong.

"Ông xã?" Cô gõ gõ cửa.

Bên trong không động tĩnh.