Chương 46.1: Rốt cuộc cũng đủ sáu sợi tóc



Nghe một chút, đây là tiếng người sao?

"Gϊếŧ anh? Đừng tự mạ vàng lên mặt, cái mạng của anh không xứng để tôi ăn cơm tù."

"Ông xã, anh đừng hiểu lầm..."

Dịch Dương nhìn chằm chằm cây kéo trên tay cô, trầm giọng nói: "Cách tôi xa một chút."

"......" Hứa Tân Di lùi hai bước ra sau.

Dịch Dương đứng dậy bật đèn, duỗi tay đến trước mặt Hứa Tân Di: "Đưa cho tôi."

Địch mạnh mình yếu, dưới loại tình hình này, Hứa Tân Di biết xem xét thời thế, rất có cốt khí, không tranh đua cao thấp với anh, đưa cây kéo giấu ở phía sau lưng cho anh.

Dịch Dương nhìn trên thân cây kéo bóng loáng lạnh người kia còn dính mấy sợi tóc của mình, hơn phân nửa đêm cắt tóc cho anh làm cái gì? Nghĩ anh là thằng ngu, muốn lừa gạt cho qua?

"Nói rõ ràng, hơn phân nửa đêm cắt tóc tôi làm cái gì?" Nửa ngủ nửa tỉnh, mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ vẻ mặt cười dữ tợn đứng trước giường cầm kéo chỉa vào đầu mình, hồn thiếu chút nữa bị dọa bay mất.

Hứa Tân Di lẩm bẩm nói: "Không làm cái gì hết á"

―― "Chỉ có mấy sợi tóc mà thôi, cần thiết tức giận đến như vậy sao?"

"Lặp lại lần nữa?"

"Chỉ có mấy sợi tóc... Không đúng..."

Hứa Tân Di mau miệng, thiếu chút nữa lòi: "Không làm cái gì."

Dịch Dương im lặng nhìn cô thật lâu sau, không nghe được trong lòng Hứa Tân Di nói lý do tại sao lại nửa đếm cắt tóc mình, anh chỉ đành phải xụ mặt, ném xuống một câu: "Cất kéo, đi ngủ!"

Hứa Tân Di " ờ " một tiếng, cầm lấy cây kéo Dịch Dương ném trên bàn bỏ trở về hộc tủ, cũng bỏ nắm tóc trong lòng bàn tay vào khăn giấy sạch sẽ, sau đó bao lại, vẻ mặt vui mừng, cẩn thận đặt vào trong hộp trang sức.

―― "Mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông!"

Dịch Dương ấn đường nhíu chặt, con điên này lại tính làm cái gì nữa đây?

Hứa Tân Di muốn xét nghiệm ADN xem đứa trẻ đó có thật là con của Dịch Dương hay không, không phải là do đột nhiên mà là kế hoạch đã lâu ngày. Hơn nữa sau khi Hứa Vi Nhân về nước, truyền ra sau lưng có kim chủ, thì đã có vô số paparazzi ngầm đi theo phía sau dấu chân cô ta,

đồ muốn chụp được ảnh chính diện của kim chủ, moi được một mớ tiền.

Lợi dụng điểm đó, ngày thứ ba, Hứa Tân Di không tốn chút sức lực nào đã mua được một nhúm tóc con trai của Hứa Vi Nhân từ một paparazzi.

"Xác định là của thằng bé sao?"

Hứa Tân Di mặc áo khoác to, mang kính râm, đeo khẩu trang, đứng ở tầng ngầm gara, bước ra từ phía sau cánh cửa phòng chứa đồ.

Paparazzi cũng mặc áo khoác to, mang kính râm, đeo khẩu trang, võ trang hạng nặng, giống cảnh sát nằm vùng, đứng ở trước cửa, lấy một cái túi nilon từ trong tay áo ấy ra, thần thần bí bí luồn qua kẹt cửa đưa cho Hứa Tân Di.

"Tôi đi theo phía sau bảo mẫu và con trai của Hứa Vi Nhân vào tận cửa tiệm cắt tóc để lấy, còn có thể giả được sao?"

Hứa Tân Di nhìn một túi tóc.

"Tôi biết cô muốn làm gì, yên tâm, là chân lông."

"Chân lông?"

Paparazzi nói: "Đứa bé kia vừa bước vào tiệm giống như lên cơn điên, giẫy giụa tự giật tóc xé quần áo của bản thân. Tôi nhân cơ hội lấy từ trên tay của nó, cô lấy cái này đi làm xét nghiệm ADN, khẳng định có kết quả."

"Sao ông biết tôi phải làm xét nghiệm ADN?"

"Hiện tại ai không muốn biết cha ruột con trai Hứa Vi Nhân là ai?"

Paparazzi đè thấp giọng, nói: "Nếu cô muốn biết cha đứa trẻ là ai, có hứng thú hợp tác hay không? Tôi có người ở bên trong, chúng ta có thể liên hợp tạo ra một tin động trời, sẽ không để cô có hại."

Hứa Tân Di không có hứng thú với " tin động trời ", lập tức có lệ nói:

"Nói sau đi."

"Được rồi, vậy tôi đi trước."

Nói xong, paparazzi thăm dò nhìn bốn phía, thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới vội vàng rời đi.

Hứa Tân Di từ trong phòng chứa đồ ra tới, trên tay cầm hai túi nilon trong suốt, cười đầy ẩn ý.

Rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản như vậy, " Hứa Tân Di " sao có thể làm hỏng?

Vẫn là để cô ra ngựa mới được. Đúng thật là nữ phụ chỉ là con ghẻ của tác giả.

Bây giờ cô sắp có thể mở khóa giải mã câu đố lớn nhất trong quyển tiểu thuyết này rồi!

Hai tiếng sau, Hứa Tân Di nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.

Trong điện thoại, bác sĩ đè thấp giọng nói, giọng điệu khá quen thuộc với cô: "Hứa tiểu thư, hàng mẫu không đúng tiêu chuẩn, làm xét nghiệm ADN không được."

"Không đúng tiêu chuẩn? Không thể làm? Tại sao?"

"Dùng tóc làm xét nghiệm ADN, cần yêu cầu chân lông của tóc, tốt nhất phải có tới năm sáu sợi, hàng mẫu của cô là sợi tóc bị cắt ngang."

Hứa Tân Di nháy mắt hiểu rõ.

Cho nên, muốn làm xét nghiệm AND xem đó có phải là con trai của Dịch Dương cùng Hứa Vi Nhân hay không, yêu cầu cô phải tự tay giật năm sáu sợi từ trên đầu Dịch Dương?

Hứa Tân Di nhìn sương chiều ngoài cửa sổ, nặng nề thở dài, tòa nhà tập đoàn Dịch thị phía đối diện vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Giật lông trên đầu cọp, chuyện này có chút khó khăn, làm không tốt còn bị cắn thê thảm.

Nhưng, dù có khó khăn đến mấy, tóc trên đầu Dịch Dương... Cô nhất định phải giật cho bằng được, tỉnh làm không được thì chuốc thuốc!

Quyết định xong, Hứa Tân Di xuống tầng hầm để xe, vừa lúc gặp được Giang Niệm đứng trước cửa thang máy đang chuẩn bị về nhà.

"Giang Niệm? Về sao?"

Hình như Giang Niệm mới vừa luyện tập xong, tóc vẫn còn ướt: "Dạ."

"Đi chung xe, chị đưa em về."

Nếu là lúc trước, Giang Niệm sẽ đồng ý rất dứt khoát, hôm nay lại lên tiếng cự tuyệt: "Không cần, hôm nay em có chút việc."

Hứa Tân Di cũng không hoài nghi, chỉ gật đầu.

Thời gian tan tầm, đường xá kẹt xe rất nghiêm trọng, chỉ từ phía dưới tầng hầm để xe đến trước cửa chính công ty, đã tốn hết mười tới phút của cô.

Đang nghĩ làm cách nào chút nữa nhổ lông trên đầu cọp mà không bị cọp cắn, thì nhìn thấy Giang Niệm đeo khẩu trang cùng nón, không khoa trương đi đến giao lộ phía trước.

Hứa Tân Di phanh xe lại, đang chuẩn bị ấn loa, lại nhìn thấy gương mặt Giang Niệm không chút cảm xúc đi đến gần một chiếc Maybach đang đậu ven đường.

Trên ghế phụ có người xuống xe, cung kính cúi người mở cửa xe cho cậu.

Giang Niệm làm như có điều cố kỵ, nói hai câu với người trong xe, tiếp theo sau mới lên xe.

Cách đến quá xa, Hứa Tân Di không nghe được cậu nói cái gì, cũng nhìn không được người ngồi trong xe là ai. Nhưng trong ấn tượng ban đầu của cô... Không phải Giang Niệm chỉ là một đứa trẻ thuộc gia đình bình thường sao?

Bằng không như thế nào bị Thiên Ngu phong sát, hết đường sinh sống phải ngậm ngùi đến phim trường làm nhân viên dọn dẹp?

Mua được Maybach, còn có tài xế cùng vệ sĩ riêng, không giống như là người thường nha.