Chương 44.5: Tân Di ghen????

Dịch Dương nghiêm túc, nói: "Đó chỉ là lời đồn mà thôi, anh và Hứa Vi Nhân chỉ là bạn học đại học bình thường, đã rất nhiều năm chưa thấy qua, đứa con cô ta dẫn theo về nước không có khả năng là của anh."

Hứa Tân Di áy náy cúi đầu: "Thì ra chuyện là như thế này ~."

"Giả thì giả thôi, cần thiết làm trò trước mặt ông và mẹ nghiêm mặt giải thích với tôi chi"

"Chỉ ngủ phòng khách có một đêm mà thôi, người gì nhỏ mọn quá

vậy."

Dịch Dương liếc cô một cái: "Hứa Tân Di, có phải cô cũng nên nói lời xin lỗi với tôi hay không?"

"Đương nhiên là phải nói rồi! Ai kêu mình chọc vào một tên tiểu nhân nhỏ mọn như anh ta kia chứ?"

"Một lời không hợp thì mét gia trưởng ngay, thật là chơi không dậy nổi mà."

Hứa Tân Di vẻ mặt áy náy nhìn anh, đáy mắt hình như có nước mắt:

"Ông xã, thực xin lỗi, là em trách oan anh, anh đừng nóng giận nữa nha."

Dịch Dương lẳng lặng nhìn cô biểu diễn, đáy mắt không cảm xúc: "Sau đó thì sao?"

"...... Em thề, sau này em không bao giờ hoài nghi anh nữa."

Dịch Dương vẫn im lặng nặng nề nhìn cô.

"...... Tôi đã thề như vậy anh còn muốn tôi làm như thế nào nữa hả?!!!!"

Hứa Tân Di lấy ra hết tất cả kỹ thuật diễn của bản thân, nháy mắt, hai mắt đẫm lệ giàn giụa, quay đầu nước mắt rơi như mưa nhìn ông nội Dịch.

"Ông nội, con thực xin lỗi, con biết... Con sai rồi. Ngày hôm qua không nên xúc động như vậy, còn cãi nhau với Dịch Dương, còn làm anh ấy ngủ một đêm ở phòng khách, ông tha thứ cho con nha."

Nói xong, cô quay đầu nhìn Dịch phu nhân, chân tình thật cảm mà xin lỗi: "Mẹ, thực xin lỗi, sau này con sẽ không hành động như vậy nữa."

Thành khẩn xin lỗi, nước mắt rơi như mưa, vô cùng đáng thương, diễn đến nhập thần.

―― "Tên chó con kia, đừng tưởng rằng chỉ có anh biết tìm gia trưởng!"

Quả nhiên, con tim của ông nội Dịch nháy mắt mềm nhũng, giọng nói cũng hòa nhã: "Được rồi được rồi, nếu Tân Di đã nói tiếng xin lỗi, chuyện này dừng ở đây, sau nay ai cũng đều không được nhắc lại."

Dịch phu nhân cũng phụ họa, nói: "Ba nói không sai, đây là một hiểu lầm, hiện tại nói rõ ra thì tốt rồi, điều quan trọng nhất giữa hai vợ chồng chính là tín nhiệm. Sau này không được lại bởi vì chuyện này mà cãi nhau nữa, hai đứa nhớ kỹ chưa?"

Hứa Tân Di nghẹn ngào gật đầu, nháy mắt, nước mắt theo lông mi chảy xuống từng giọt từng giọt, nhìn Dịch Dương, nói: "Ông xã, anh đừng nóng giận, là em không tốt, bằng không, đêm nay em ngủ phòng khách được không anh? Ngủ ở phòng làm việc cũng được, ngủ phòng khách cũng có thể, chỉ cần anh có thể nguôi giận..."

Dịch Dương đương nhiên biết trong lòng cô chứa cái gì, lập tức cũng

không vạch trần.

"Mẹ nói đúng, điều quan trọng nhất giữa hai vợ chồng chính là tín nhiệm, sau này đừng hành động thiếu lý trí như vậy, một một lời không hợp đã gây chuyện, nghe rõ chưa?"

Ông nội Dịch và Dịch phu nhân không nói chuyện, im lặng nhìn Hứa Tân Di.

―― "Mình nhịn!"

Hứa Tân Di làm như mình là cô dâu nhỏ mới về nhà chồng bị khinh bỉ, liên tục gật đầu: "Dạ, con đã nghe rõ."

Dịch Dương tự phụ mà từ trong cổ họng bài trừ ra một từ: "Ừ".

Tiếp theo sau đứng dậy, nói: "Ông nội, mẹ, con vè Tân Di về phòng trước, hai người cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ừ, được rồi, hai đứa đi nghĩ sớm đi."

Dịch Dương liếc mắt nhìn Hứa Tân Di ngồi ở trên sô pha không nghĩ dịch thân, tặng cho cô một ánh mắt.

Hứa Tân Di bất đắc dĩ đứng dậy, tiếp tục mang biểu tình cô dâu nhỏ mới về nhà chồng bị khinh bỉ đi theo phía sau lưng Dịch Dương, lên lầu trở về phòng.

Dịch Dương bước vào phòng, ngồi ở trên sô pha, dựa toàn thân ra sau, nhìn Hứa Tân Di một bước hận không thể ba bước dịch xa anh, rất có loại cảm giác rửa mối nhục xưa, khí phách đầy hăng hái.

"Đóng cửa."

Hứa Tân Di di chuyển đến gần sô pha, nắm chặt tay, đối mặt với những câu sai sử từ Dịch Dương, không thể không di chuyển cơ thể đi đóng cửa.

"Ông xã..."

"Rót một ly nước tới đây."

"Mình nhịn!"

"Anh chờ đó cho tôi!"

Hứa Tân Di nhẫn nhục vì việc lờn, đi rót ly nước cho anh.

Dịch Dương tiếp nhận, vô cùng bắt bẻ: "Không có nước ấm sao?"

"Gϊếŧ người phạm pháp, gϊếŧ người phạm pháp, Hứa Tân Di mày bình tĩnh một chút, đừng xúc động!"

Hứa Tân Di chịu đựng muốn hất ly nước vào thẳng cái bản mặt đáng ghét của Dịch Dương, gương mặt hơi vặn vẹo, nuốt cơn tức, mỉm cười nói: "Để em đi rót ly khác cho anh nha!"

Nói xong, cô nuốt xuống oán hận, đi xuống lầu rót một ly nước nóng cho tên chó này.

Năm phút đồng hồ sau, Hứa Tân Di ôm một ly nước ấm lên lầu, đưa cho Dịch Dương.

"Ông xã, nước ấm nè anh."

Dịch Dương tiếp nhận: "Cảm ơn."

Cũng không uống, gác trên bàn nhỏ trước mặt.

"Quả nhiên anh ta đang trả thù mình!"

"Tên chó này, đêm nay anh hẳn phải chết!"

"Chuyện tôi và Hứa Vi Nhân, tôi nghĩ vừa rồi ở dưới lầu... Tôi đã giải thích rõ ràng tồi. Sau này, tôi không muốn nghe từ trong miệng cô nói ra những từ liên quan đến tôi và Hứa Vi Nhân, nhớ kỹ chưa?"

Hứa Tân Di gật đầu.

"Đến nỗi... Ngày hôm qua cô làm tôi ngủ ở phòng khách..."

"Ông xã, tối hôm qua em cũng không ngủ được nha, anh đừng nóng giận, em thật sự không phải cố ý mà."

Dịch Dương nhướng mày: "Hiện tại sao không nói... Cô muốn ngủ sô pha hay ngủ phòng khách?"

"Tên chó này, được một tấc lại muốn thêm một thước có phải hay không?"

"Có phải muốn bức tôi tức nước vỡ bờ, một phách hai tán, đồng quy vu tận hay không?"

"Nếu anh chưa hết giận... Em chỉ có thể đi ngủ phòng khách..."

"Nói giống như tôi muốn ngủ chung một giường với tên khốn nạn như anh vậy. hứ!."

Nói xong tính quay người đi.

"Bỏ đi"

Dịch Dương ngăn cản cô muốn đi phòng khách ngủ.

"Chuyện này cứ như vậy cho qua đi, chúng ta ai cũng đừng nhắc lại, sau này không có việc gì thì không cần làm mình làm mẩy với tôi, nhớ kỹ chưa?

Hứa Tân Di gật đầu.

Nhìn Dịch Dương sườn mặt, cô đột nhiên nhớ tới vụ đứa con trai của Hứa Vi Nhân.

Cô thử hỏi: "Ông... Ông xã!!! Bốn năm trước... anh có đoạn tình nào với Hứa Vi Nhân không?"

Khuôn mặt Dịch Dương trầm tĩnh dần xuống, dừng một chút, nói:

"Không có."

Mặt ngoài nhìn không thấy ra cái gì, nhưng anh có tạm dừng một chút.

Chỉ cái tạm dừng nháy mắt này, Hứa Tân Di dựa vào trực giác của phụ nữ, ngửi được một mùi vị không bình thường.

Anh ta đang tự hỏi phải trả lời mình như thế nào.

Cho nên ở bốn năm về trước, khẳng định hai người từng có cái gì đó, hoặc là chuyện Dịch Dương không muốn nói tới.

Nếu không, anh ta sẽ không trả lời chần chờ như vậy.

"Phải không?" Hứa Tân Di chú ý vẻ mặt của anh.

Dịch Dương ấn đường nhíu lại, nhìn Hứa Tân Di: "Vừa rồi ở dưới lầu nói như thế nào? Như thế nào bảo đảm? Lặp lại lần nữa."

"......Điều quan trọng nhất giữa hai vợ chồng chính là tín nhiệm, sau này

em sẽ không bao giờ hoài nghi anh nữa."

"Vậy vừa rồi cô vừa hỏi cái gì?"

"Em... Em chỉ là tò mò mà thôi, thật sự! Em không có hoài nghi anh nha. Ông xã, em tin anh, anh cũng phải tin em nha!"

Dịch Dương làm như không muốn nhiều dây dưa tại chuyện này, trầm giọng: "Được rồi, tôi tin cô, như vậy chuyện này cô còn có điều gì không rõ ràng, nói thẳng một lần luôn đi"

Hứa Tân Di nghĩ nghĩ, lắc đầu.

"Nếu cô đều đã rõ ràng, tôi nghĩ giữa hai chúng ta cũng không có những hiểu lầm khác, vậy chúng ta công khai quan hệ đi"

Đề tài vừa chuyển, Hứa Tân Di hơi hơi giật mình: "Cái gì? Công khai?"

"Như thế nào? Có băn khoăn?"

"Có! Đương nhiên là có!"

Hứa Tân Di khϊếp sợ hoàn hồn, vẻ mặt toàn vì anh.

"Ông xã, anh xem đó. Hiện tại danh tiếng của em kém như vậy, nếu để cho người khác biết em là vợ của anh, khẳng định bọn họ sẽ chê cười anh. Còn có ông nội và mẹ nữa, nói không chừng cũng sẽ bị em liên lụy"

"Con dâu nhà người ta, mỗi người đều là hiền lương thục đức, tri thư đạt lễ. Tuy rằng em cũng rất không tệ, chính là xã hội hiện tại đã khác xưa, lòng người càng khó dò. Trên mạng nói cái gì bọn họ tin cái đó, bảo sao hay vậy, căn bản không có năng lực tự chủ tự hỏi. Em chịu ủy khuất không có gì, nhưng không thể để cho mọi người cũng chịu chung."

Dịch Dương làm như không có việc gì, nói: "Cô yên tâm, ông nội và mẹ sẽ không để ý, tôi cũng sẽ không để ý."

"Không được!"

Hứa Tân Di lời lẽ chính đáng: "Em để ý!"

"Cho nên?"

"Cho nên em... Chờ danh tiếng của em tốt dần lên, sau đó chúng ta lại công khai quan hệ vợ chồng nha, ông xã, anh cảm thấy thế nào?"

"Sau khi danh tiếng dần tốt lên? Như vậy chẳng phải tôi phải giữ vững trạng thái độc thân cả đời?"

"Tên chó kia, anh cũng chỉ xứng với cụm từ độc thân cả đời, chó độc thân, hừ, chỗ nào xứng đôi với tôi, tôi, một cô gái xinh đẹp dễ thương đến trời đất ghen tỵ, anh xứng sao?"

"Sao lại có chuyện này được kia chứ, ông xã, anh nói đùa sao. Anh yên tâm, sẽ không làm anh chờ lâu đâu! Chỉ cần chờ bộ Nhật ký thăng chức của Bối Bối công chiếu, cùng bộ hoàng đồ , đến lúc đó khẳng định em có thể tẩy trắng."

Dịch Dương nặng nề nhìn cô, như đang cân nhắc.

"Dù sao đánh chết tôi cũng không muốn công khai."

"Có cái gì tốt mà công khai."

Dịch Dương trầm khuôn mặt, đánh giá cô một lúc lâu.

"Ông xã, anh hãy tin em!" Hứa Tân Di không hề chớp mắt nhìn anh, đáy mắt tràn ngập khẩn cầu.

Dịch Dương quay đầu: "Được rồi, cô đi tắm rửa đi."

Biểu tình như xác chết kia làm Hứa Tân Di ứa gan, cô toàn dựa vào sức chịu đựng của bản thân, mới nhịn xuống nắm tay đang ngo ngoe rục rịch.

"Ông xã, anh thật tốt, em đi tắm trước đây."

Nói xong, gấp không chờ nổi chui vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, Hứa Tân Di lên giường chuẩn bị ngủ, Dịch Dương dựa vào đầu giường lật một trang tạp chí.

"Ông xã, anh đang xem cái gì vậy?"

Dịch Dương lật bìa mặt tạp chí cho cô xem.

B?W.

Là số cô chụp.

Hứa Tân Di cười cười, không nói gì.

Dịch Dương dời ánh mắt sang quyển tạp chí, lật ngay trang chứa tấm ảnh Hứa Tân Di chụp, là một tấm khổ lớn, tràn hết trang, thuận miệng nói một câu: "Hai ngày sau có một buổi tiệc tối từ thiện, cô đi tham dự chung vơi tôi."

"Tiệc tối từ thiện? Nhưng chúng ta..."

"Không công khai quan hệ, cô không thể đi tham gia chung với tôi?"

"Nhưng mà..."

"Quyết định như vậy đi"

Dịch Dương khép lại tạp chíB?W, gác trên tủ đầu giường, giọng điện bình luận vô cùng bình thường lãnh đạm: "Lần sau đừng chụp mấy tấm ảnh lộ liễu như vậy, để ông nội và mẹ nhìn thấy không tốt."

"......"

Đêm khuya tĩnh lặng.

Hứa Tân Di nằm trên giường, nhìn sườn mặt người đang ngủ say bên gối, thử thấp giọng hỏi: "Ông xã, anh ngủ rồi sao?"

Không động tĩnh.

Giấc ngủ thật đúng là tốt mà.

Đáng thương thân cô, trằn trọc ngủ không được, nghĩ tới nghĩ lui càng ngủ không được.

Chuyện bốn năm trước, khẳng định Dịch Dương có chuyện dấu diếm cô, lừa dối cho qua chuyện, chuyện này tuyệt đối có ẩn tình.

Hứa Vi Nhân thủ đoạn mưu mô cao như vậy, tên chó này cũng dính bẫy cũng không biết chừng.

Hoặc là biết lại không nói, cố ý dấu diếm.

Không được, chuyện đứa trẻ đó nhất định phải biết rõ ràng.

Là Dịch Dương, cô sẽ nhân cơ hội ly hôn.

Không phải Dịch Dương, tìm cơ hội ly hôn sau.

Quyết định xong, Hứa Tân Di lặng lẽ rời giường, tìm kiếm mò mẫm được một cây kéo trong hộc tủ để đồ, chân trần bước nhẹ như mèo, lặng yên không một tiếng động đi đến gần mép giường phía Dịch Dương nằm.

Chỉ cần cắt hai ba sợi tóc, làm xét nghiệm ADN không phải chân tướng rõ ràng hết sao?

Nghĩ, Hứa Tân Di cúi người, duỗi tay, mục tiêu là đỉnh đầu của Dịch Dương.

Ánh đèn mờ đầu giường chiếu phía sau người cô, ngược sáng, bóng dáng của cô che một phần ở trên người Dịch Dương, tay còn cầm cây kéo, như một bóng ma âm trầm khủng bố.

Cô ngừng thở, thật cẩn thận nắm một nhúm tóc của Dịch Dương, rắc.

Xong.

Tại sao làm giám định trong tiểu thuyết lại khó đến như vậy kia chứ?

Một người hai người đều là nhân vật tay to mặt lớn, quyền cao chức trọng, đều thua trước một người phụ nữ bình thường.

Thật là vô dụng!

Đúng ngay giây phút Hứa Tân Di mừng thầm, vừa lúc chạm phải tầm mắt hoảng hốt của Dịch Dương.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Chiếc kéo nằm trên tay cô, đang chĩa thẳng vào đầu anh. Dịch Dương vừa mở mắt đã thấy cảnh tượng đáng sợ đến lạnh người.

Hai ngón tay của cô còn cầm một nắm tóc của Dịch Dương.

Không khí yên lặng càng thêm yên lặng.

Hứa Tân Di nuốt một ngụm nước miếng, cầm kéo cắt cắt mấy cái trong không khí, nhìn Dịch Dương cười, không hề tự tin hỏi: "Ông xã, nếu em nói em chỉ nghĩ giúp anh cắt tóc, anh... Tin không?"

Dịch Dương hoàn toàn tỉnh ngủ.

Ánh mắt vô cùng khϊếp sợ mà nhìn Hứa Tân Di giơ chiếc kéo trên tay, múa múa mấy cái trước mắt anh, lấy một giọng nói khó có thể tin: "Hứa Tân Di, cô muốn gϊếŧ tôi...??!!!"

Hết