Chương 43.2: Tổng giám đốc Dịch thích dối lòng

Nếu chuyện này thật là do Dịch Dương giúp, cô cũng không thể vong ân phụ nghĩa, mua một món quà tặng cho anh ta thay lời cảm ơn, không ai nợ ai, đỡ phải sau này thiếu ân tình của anh ta.

Tốn hết nửa tiếng chọn lựa kỹ càng một chiếc đồng hồ, Hứa Tân Di tốn hết 200.000¥. ( = 663,572,200VND)

Xem như một món quà xứng với công sức anh ta bỏ ra đi.

An Nhã tấm tắc bảo lạ: "Hai trăm ngàn, Hứa Tân Di, em cũng thật hào phóng đối với ông xã của mình nha."

Con tim Hứa Tân Di đang nhỏ máu: "Chị biết mà, em yêu anh ấy như vậy, chút tiền trinh này tính cái gì."

――――

Tòa nhà Dịch thị đèn đuốc sáng trưng.

Dịch Dương xem xong cuối cùng một tờ báo cáo tháng, nhìn thời gian.

Triệu Bân gõ cửa đi vào.

"Tổng giám đốc Dịch, xe đã chuẩn bị. Còn nữa, chủ biên Tiêu của tap chíB?Wgửi tin, nói Hứa tiểu thư đã phỏng vấn xong, ảnh chụp cũng đã đưa một phần cho Hứa tiểu thư mang về."

Dịch Dương gật đầu, nhớ tới hai ngày trước Hứa Tân Di nói đêm nay mời Hàn Kiêu ăn cơm biểu đạt cảm ơn, không trở về nhà chính.

Một người phụ nữ đã kết hôn, một người đàn ông chưa lập gia đình...

Hôm nay anh thật muốn nhìn xem bữa cơm này bọn họ ăn tới khi nào.

"Đêm nay không trở về Thủy Loan, đến Nhất Phẩm Lan Đình."

Rời khỏi trung tâm mua sắm thời gian cũng đã quá muộn, ban ngày chụp ảnh, phỏng vấn cho tạp chí, Hứa Tân Di thật sự không nghĩ làm gì nữa, không trở về nhà chính, trực tiếp đến nơi gần nhất, đi thẳng đến Nhất Phẩm Lan Đình nghỉ ngơi.

Muốn về nhà lập tức tắm rửa một cái, thoải mái dễ chịu ngủ một giấc, nhưng vừa vào cửa, thì đã nhìn thấy Dịch Dương đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách.

Hứa Tân Di hơi kinh ngạc, lại chỉ có thể giả vờ mừng rở: "Ông xã, sao anh cũng ở đây?"

Dịch Dương lật một tờ tạp chí: "Sáng mai có một cuộc họp sớm, đêm nay ở nơi này cho tiện. Tạp chí chụp xong rồi?"

"Chụp xong rồi."

"Cơm nước xong?"

"...... Ăn xong rồi."

"Cảm ơn người ta chưa?"

Hứa Tân Di cắn răng: "Đã cảm ơn."

"Ừ." Dịch Dương cúi đầu im lặng nhìn xem tạp chí.

Hứa Tân Di cởϊ áσ khoác, xoa xoa đau nhức bả vai, nhớ tới những lời nói hôm nay chủ biên Tiêu trong lúc lơ đãng lộ ra.

"Rất kỳ quái, ngày thường ảnh chụp đều không đề cập tới chuyện đưa trước một phần cho mình đem về nha, sao hôm nay lại đưa trả lại cho mình một phần làm mình mang về tới?"

"Chủ biên gạt mình chắc luôn? Không có khả năng nha."

Dịch Dương nhướng mày: "Hôm nay quay chụp thế nào?"

"Còn được."

Nghĩ nghĩ, Hứa Tân Di dò hỏi: "Ông xã, hôm nay em nghe nói tạp

chíB?Wđã từng cự tuyệt rất nhiều ngôi sao tai to mặt lớn, anh Hàn thế nhưng có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đề cử em với tạp chí, quả thực em không dám tin tưởng luôn nha."

"Anh Hàn?"

Dịch Dương cười lạnh một tiếng: "Hứa Tân Di, cô cũng gần 30 rồi? Một tiếng một tiếng anh Hàn, còn tưởng rằng bản thân mới mười tám hả? Loại xưng hô này còn dám mạnh miệng kêu?"

"Tên chó này, không có việc gì tìm việc?"

"Chỉ cần tôi nguyện ý, vĩnh viễn đều mười tám tuổi! Thứ trai già nhan sắc xuống dốc như anh không có tư cách nói tôi!"

"Đây chỉ là một cái xưng hô mà thôi, anh đừng nhỏ mọn như vậy àm."

"Tôi keo kiệt? Tôi chỉ cảm thấy tuổi của cô đã lớn như vậy, có phải nên thu liễm một chút hay không?"

Hứa Tân Di nắm chặt nắm tay, nhịn xuống ý nghĩ muốn đập bẹp đầu chó tên đàn ông này, tiếp tục đi theo chủ đế chính, hướng dẫn từng bước.

"Em cảm thấy rất kỳ quái nha, hôm nay chủ biên Tiêu còn làm em mang về ảnh chụp, ảnh chụp luôn luôn không truyền ra ngoài, anh nói thử coi,

tại sao chủ biên Tiêu lại muốn đưa cho em mang về?"

Dịch Dương tay lật tap chí B?Wkhông có việc gì nói: "Không rõ ràng lắm."

Hứa Tân Di ra vẻ khó hiểu.

"Thật ra, trừ bỏ Hàn Kiêu hình như em cũng không có quen biết ai khác nha. Còn có ba cái đại ngôn kia, cái gì chocolate, cái gì di động, còn có một cái cái gì mỹ phẩm dưỡng da... Ba cái nhãn hiệu đại ngôn cùng thời gian tìm em, thật tình cờ nha, em cảm giác sau lưng có người đang giúp em, ông xã, anh nói ai sẽ tốt bụng giúp đỡ em như vậy?"

Tay lật tạp chí của Dịch Dương cứng lại: "Làm sao anh biết."

Hứa Tân Di suy nghĩ thật lâu, toàn bộ phòng khách chỉ dư lại âm thanh lật tạp chí của Dịch Dương.

"Chẳng lẽ là..." Ánh mắt dần dần nhìn về phía Dịch Dương, biểu tình bừng tỉnh hiểu ra tất cả.

Tay của Dịch Dương càng cứng.

Hứa Tân Di hơi hơi mỉm cười: "Chắc là bọn họ thấy hình tượng khí chất của em hơn người, lớn lên còn vô cùng rất xinh đẹp cho nên mới tìm em chăng?"

"......"

Dịch Dương xụ mặt, âm thanh lật tạp chí càng nhanh.

Con nhỏ này lớn lên chẳng ra gì, da mặt còn rất dày.

"Khẳng định là như thế này!"

Hứa Tân Di tin tưởng vững chắc không nghi ngờ: "Quả nhiên, đôi mắt của người biết thưởng thức cái đẹp thường sáng như tuyết! Ha haha!!!"

Dịch Dương không muốn để ý đến cô nữa.

Chân Hứa Tân Di trong lúc lơ đãng đá đá túi đựng quà cô mua về.

Ánh mắt Dịch Dương chú ý tới túi đựng hộp quà cô mang về, ho khan một tiếng: "Đó là cái gì?"

Hứa Tân Di làm như mới nhớ tới, đầy mặt viết hai chữ ảo não.

"Cái này sao... Là lúc đi mua quà cho Hàn Kiêu cảm thấy rất đẹp, thuận tay mua về thôi, mua xong mới phát hiện dành cho nam. Anh nhìn xem, có thích không, thích thì lấy dùng đi, không thích thì thôi, cứ để ở đó. Dù sao cũng không quá đắt. Thời gian không còn sớm, em đi tắm trước cái, ngày hôm nay mệt quá."

Hứa Tân Di đặt túi quá tặng ở trước mặt anh, đứng dậy đi vào phòng.

Dịch Dương cười lạnh.

Mua quà cho người khác, thuận tiện mua một phần trở về đưa cho anh?

Thật cho rằng anh là thùng rác, thứ rác rưởi nào cũng đều thu?

Ánh mắt Dịch Dương một giây cũng không thèm đặt ở trên túi đựng hộp quà kia, xem đều lười đến xem.

Anh muốn cái gì àm không có, thiếu một thứ tép riu như vậy sao?

Nhớ lại sợi dây lưng đại hạ giá mà Hứa Tân Di mua cho anh, chỉ sợ cũng không phải là thứ gì đáng giá.

Không xứng đáng để anh mở ra.

Hừ, anh sợ nhìn xong tức chết.

......

Năm phút đồng hồ sau, Dịch Dương nhìn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Quả nhiên là thuận tiện chọn, mang trên tay anh một chút cũng không thích hợp, còn phải làm anh mất công đi cắt bớt dây.

Dịch Dương vô cùng ghét bỏ mà đặt đồng hồ trở lại trong hộp, cũng lên mạng tra một chút về giá cả đồng hồ.

Hai trăm ngàn? Dịch Dương nhìn màn hình di động nhảy ra tên thương hiệu cùng giá cả chiếc đồng hồ.

Hừ... Miễn cưỡng mang thôi.

Tất cả chỉ vì sợ cô ta bỏ phí, mua đồng hồ nam về làm gì, hừ, anh đành cắn răng dùng vậy.

Hết