Chương 41.3: Đoạt chồng có thể nhịn, đoạt công việc thì không thể nhịn!!!

"Nam diễn viên? Ai có mối thù với em lớn như vậy? Muốn tuyệt đường sống của em..."

An Nhã xụ mặt: "Em có quen đó, là Tạ Trì."

Hứa Tân Di nhắm mắt.

Oan gia ngõ hẹp.

Họa vô đơn chí ( Tai họa thì không đến một lần)

Tạ Trì... Thật đúng là cô lúc trước tạo nghiệt.

An Nhã im lặng suy nghĩ một lát, không biết có nên nói tiếp hay không...

"Tân Di, còn có......"

"Đừng nói nữa"

Hứa Tân Di che lại trái tim: "Chị để em tiêu hóa trước cái đã."

An Nhã trầm trọng nói: "Sớm đối mặt hiện thực để còn biết cách đối phó."

"Chị nói tiếp đi."

"Những dự án điện ảnh cùng phim truyền hình trước đó từng lên tiếng hợp tác với chúng ta, giờ đều cự tuyệt, nói là... Hứa Vi Nhân càng thích hợp."

"Hứa Vi Nhân càng thích hợp?"

Hứa Tân Di như nghe được chuyện cười: "An Nhã, đừng che che dấu dấu ở trước mặt em nữa, bọn họ nói gì chị cứ nói thẳng."

"Còn có thể nói cái gì? Thấy Hứa Vi Nhân về nước, có lượng fans trung thành của bốn năm về trước, khí chất cũng không khác em, hơn nữa..."

"Anti fans cũng không nhiều như em phải không?" Hứa Tân Di nghiến răng nghiến lợi nói.

Hứa Vi Nhân muốn cướp ông xã cún con của cô còn chưa tính, hiện tại còn muốn cướp hết tất cả công việc của cô?

Đoạt chồng có thể nhịn, đoạt công việc thì không thể nhịn!!!

Hứa Vi Nhân vừa trở về đã lấy cô khai đao, thật tưởng cô ăn chay sao?

"Tân Di, em... Em đừng xúc động, chị cảm thấy sau lưng Hứa Vi Nhân có người. Nếu không cô ta không dám kiêu ngạo như vậy. Hai ngày này, chị đặc biệt chú ý hướng đi của paparazzi, em có biết mấy paparazzi đó chụp tới cái gì sao?"

"Cái gì?"

An Nhã quăng một xấp ảnh tới trước mặt cô, tất cả ảnh chụp đều là Hứa Vi Nhân.

Hứa Vi Nhân từ trên siêu xe bước xuống, Hứa Vi Nhân từ biệt thự cao cấp ra tới.

"Con nhỏ này vừa mới về nước thì đã ngồi siêu xe ở biệt thự cao cấp, đoạt đại ngôn giật kịch bản, thật quá đáng! Chị nói thử coi, người cô ta leo lên là ai?"

Hứa Tân Di nhìn Maybach trên ảnh chụp, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo không dễ phát hiện.

――――

8 giờ tối.

Bóng đêm sâu thẳm, xuyên qua màn đêm, không nhìn thấy một chút ánh sáng.

Gió thổi lạnh thấu xương, người đi đường ít ỏi.

Kết thúc một chương trình talk show, Hứa Vi Nhân ngồi ở bên trong xe nhắm mắt nghĩ ngơi.

"Chị Vi Nhân, hôm nay chị biểu hiện rất tốt, em thấy có thật nhiều người xem tại hiện trường đều khóc, tin tưởng đợi chương trình này phát sóng, chị nhất định có thể thu hoạch được một lượng lớn fans nha."

Nhắm mắt nghĩ ngơi, Hứa Vi Nhân hơi hơi mỉm cười.

"Khán giả chỉ thích nghe người ta kể những câu chuyện quá khứ bi thảm, chỉ cần mổ xẻ miệng vết thương làm máu tươi chảy đầm đìa ở trước mặt bọn họ, làm bọn họ chảy một hai giọt nước mắt, làm bọn họ có cơ hội hóa thân thành thánh mẫu. Chẳng sợ chưa bao giờ quen biết cô, từ nay về sau cũng sẽ yêu cô, quan tâm cô, bảo vệ cô."

Cô mở mắt ra, hỏi: "Chuyện đại ngôn tạp chí thế nào rồi?"

"Nhãn hiệu mời chúng ta cuối tuần này đến ký hợp đồng, chủ biên tạp chí nói thứ ba tuần sau có thể đến studio quay CF."

"Vậy là tốt rồi, cô phụ trách vụ này, có động tĩnh gì lập tức nói cho tôi biết ngay."

"Tốt."

"Đúng rồi, phía trước tôi dặn cô gửi kịch bản bộ phim điện ảnh kia cho Hàn Kiêu, cô gửi chưa?"

"Gửi rồi."

"Phía Hàn Kiêu nói như thế nào?"

"Ê kíp phía bên kia trả lời nói Hàn Kiêu gần nhất tập trung nghỉ ngơi, tạm thời không tiếp diễn."

"Không tiếp diễn?"

Hứa Vi Nhân ấn đường nhíu lại: "Sao có thể không tiếp diễn? Theo lý mà nói anh ta sẽ không chắp tay nhường người khác diễn bộ phim điện ảnh này mới đúng, kịch bản bộ này rất phù hợp ăn uống của anh ta."

"Ngày mai để em liên lạc lại với phía ê kíp bên kia thêm một lần nữa."

Hứa Vi Nhân gật đầu.

Điện thoại vang lên.

Hứa Vi Nhân vừa thấy tên người gọi, lập tức nghe máy, giọng điệu dịu dàng: "A lô! Bảo bảo, làm sao vậy? Sợ tối? Đừng sợ đừng sợ, ngoan, ngồi với dì một chút nữa thôi, hiện tại mẹ còn đang làm việc, có khả năng sẽ về nhà rất muộn, con hãy ngoan ngoãn ngủ sớm nha. Cuối tuần này mẹ sẽ dẫn con ra ngoài chơi được không? Ngoan, mẹ yêu con."

Trợ lý chờ Hứa Vi Nhân cắt đứt điện thoại hỏi: "Chị Vi Nhân, chúng ta trở về chung cư hay... "

Hứa Vi Nhân nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không, chỗ cũ."

Trợ lý hiểu, gửi cho tài xế một vị trí.

Nửa tiếng sau, Hứa Vi Nhân đeo kính râm và khẩu trang, không để người khác nhận ra mình, đi vào một khu biệt thự xa hoa.

Dùng vân tay mở khóa, cửa mở ra.

Trong nhà độ ấm vừa phải ấm áp, Hứa Vi Nhân cởϊ áσ khoác, treo ở trên khuỷu tay, lên lầu, đẩy ra cửa phòng làm việc.

"Giang tiên sinh, em tới rồi."

――――

Giới giải trí nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, có chút gió thổi cỏ lay mọi người đều biết.

Công việc của Hứa Tân Di liên tiếp bị cướp đoạt, CF của tạp chí thì bị người thay thế, điện ảnh cùng phim truyền hình cũng không ngoại lệ, người trong vòng người đại khái đều biết, chuyện này bị đồn khắp trong giới giải trí.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, sau lưng Hứa Vi Nhân có người. Nếu không, bằng vào lực lượng bản thân cô ta làm sao làm được, rời khỏi giới giải trí bốn năm, sao có thể trong một thời gian ngắn đoạt được nhiều tài nguyên đến như vậy.

Đây là muốn dẫm lên Hứa Tân Di tái nhậm chức mà.

Không phải là loại người dễ chọc.

"Tân Di, chuyện đại ngôn có khả năng không có đường cứu vãn, phía tạp chí cũng nói đã báo trước, giờ không có khả năng sửa, đến nỗi kịch bản..."

"Đại ngôn không có đường cứu vãn vậy quên đi, phía tạp chí không cần liên lạc nữa, kịch bản tạm thời gác xuống." Hứa Tân Di biểu tình hơi trầm lặng.

"Tân Di, em nghĩ kỹ rồi chưa?"

"Hứa Vi Nhân là có chuẩn bị mà đến, chúng ta đấu không lại cô ta. Nếu đấu không lại, chúng ta không cần lãng phí thời gian vào những chuyện này nữa"

Hứa Tân Di cười nói: "Giới giải trí vốn dĩ chính là như vậy, có hậu đài là có thể muốn làm gì thì làm, không có hậu trường, chỉ có thể nhẫn nại bị người đánh đấm."

"Vậy, kế tiếp em muốn làm sao bây giờ? Hứa Vi Nhân không phải thứ

người tốt, chúng ta phải đề phòng."

"Hứa Vi Nhân không phải thứ người tốt, ta chẳng lẽ em phải sao? Giúp em làm hai việc"

Cô nói: "Thứ nhất, giúp em nhìn chằm chằm mọi hành động của Hứa Vi Nhân, tra ra người sau lưng cô ta là ai. Thứ hai, ngày mai giúp em ước tổng giám đốc Thiên Ngu, em sẽ đích thân giúp Giang Niệm giải quyết chuyện hợp đồng."

"Ok."

Thấy hàng mi của An Nhã nhíu chặt, Hứa Tân Di nhẹ nhàng cười, lời nói có chút sâu xa: "Đừng lo lắng, em đó nha, còn có con át chủ bài chưa dùng..."

Hôm sau, Hứa Tân Di hẹn thành công tổng giám đốc Cao, bởi vì chuyện ngưng hợp đồng lần trước của Hứa Tân Di, là do Dịch Dương nhúng tay vào, nên đến bây giờ tổng giám đốc Cao còn tưởng rằng kim chủ sau lưng Hứa Tân Di là Dịch Dương.

Vừa nghe Hứa Tân Di nói là tới giải quyết hợp đồng của Giang Niệm, chỉ là một minh tinh nho nhỏ, tổng giám đốc Cao không nói hai lời, đồng ý yêu cầu của Hứa Tân Di ngay.

Toàn bộ quá trình còn tính rất suôn sẻ.

Sau khi giải quyết xong chuyện hợp đồng, Hứa Tân Di gọi cho Giang Niệm, báo cho cậu ta biết, cũng hỏi cậu khi nào có thời gian rảnh có thể đến công ty ký hợp đồng.

"Em lúc nào cũng đều có thời gian"

Giang Niệm do dự một lát, hỏi: "Chị Tân Di, gần đây em nghe được một vài tin đồn..."

Hứa Tân Di nhướng mày: "Như thế nào? Cảm thấy chị có phiền toái không nghĩ ký? Không sao, em không ký cũng không..."

"Không phải, chị Tân Di, em không có ý này!"

Giang Niệm nóng nảy: "Em chỉ là muốn hỏi, có chuyện gì em có thể giúp được chị hay không?."

Hứa Tân Di cười: "Được rồi, chuyện của chị em giúp không được gì, em yên tâm, chị sẽ không có việc gì, đợi lát nữa chị gửi cho em một địa chỉ, ngày mai tự em đến công ty, chị kêu An Nhã chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi."

Nói xong, cắt đứt điện thoại.

Giang Niệm nhìn màn hình di động tối đen, mặt mày không chút nào che dấu sự tàn bạo.

Giải quyết xong chuyện của Giang Niệm, Hứa Tân Di về đến nhà đã là 10 giờ tối.

Buồn ngủ gần chết, nhưng vẫn cố gắng chống đôi mắt xem hết những thông tin có liên quan về Hứa Vi Nhân trong hai ba tháng này.

Nếu cuộc chiến giữa cô và Hứa Vi Nhân đã khai hỏa, như vậy biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

Lên talk show.

Theo cách nói suông của fans.

Phân tích tình sử năm đó của Hứa Vi Nhân, nói thẳng một câu đó chính là hối hận.

Hứa Tân Di nhìn thấy tin này, lập tức nhấp vào đọc, là một chương trình talk show nói khái quát về cuộc sống trong bốn năm nay của Hứa Vi Nhân.

Trong tiết mục, Hứa Vi Nhân nói chung chung những việc trước khi xuất ngoại, nói thẳng năm đó tuổi trẻ quá mức xúc động, sai lầm tuổi tác gặp đúng người, là tiếc nuối cả đời của cô.

Mc nói giỡn, muốn biết đối phương là ai, Hứa Vi Nhân che che dấu dấu, nhưng từ năm ba câu cũng đào ra không ít tin tức.

Nam, khoảng độ tuổi hai mươi tám, hai mươi chín, gia thế không tồi, tuổi còn trẻ đã là người đứng đầu công ty, đã từng cầu hôn cô bằng một chiếc xe thể thao có giới hạn toàn cầu, nhưng bị cô cự tuyệt.

Từ những thông tin Hứa Vi Nhân lộ ra tới xem, Hứa Tân Di càng đọc càng cảm thấy chính là tên chó con Dịch Dương kia!

Tuy rằng tình tiết trong tiểu thuyết đều là sơ lược, nhưng đã từng có một đoạn tình cảm chính là từng xảy ra, tên chó con Dịch Dương kia lừa cô!

Không chừng đứa trẻ kia chính là của anh ta!

"Thiếu phu nhân, tới nơi rồi."

Hứa Tân Di hoàn hồn, thu hồi di động: "Cảm ơn."

Xuống xe, đã về đến nhà chính.

Ông nội Dịch và Dịch phu nhân làm việc cùng nghỉ ngơi rất ổn định.

Hiện tại đã trở về phòng nghỉ ngơi, toàn bộ biệt thự vô cùng an tĩnh.

Hứa Tân Di sửa sang lại tâm tình, bước chân nhẹ nhàng lên lầu.

"Em đã trở về." Hứa Tân Di hứng thú không cao.

Dịch Dương ngẩng đầu liếc cô một cái, hỏi: "Làm sao vậy?"

Hứa Tân Di cởϊ áσ khoác vùi người ở trên sô pha, như đang bị thương rất nặng, nhu nhược không có xương dựa đầu lên vai Dịch Dương, thiếu cảm giác an toàn, gắt gao ôm chặt vòng eo của anh, giọng điệu muốn bao nhiêu thê lương có bấy nhiêu thê lương.

"Ông xã, m sẽ vứt bỏ em sao?"

"Gì?"

"Em cảm thấy mệt mỏi quá, em không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, em biết, giữa em và cô anh khẳng định sẽ lựa chọn cô ta."

Hứa Tân Di lẩm bẩm tự nói: "Cũng đúng thôi, cô ta xinh đẹp như vậy, ưu

tú như vậy, em... Tuy rằng em tốt hơn so với cô ta một chút, nhưng tình cảm giữa em và anh không bằng quá khứ của hai người."

"Rốt cuộc làm sao vậy? Cô nói chuyện đàng hoàng lại dùm tôi."

"Dịch Dương, em không muốn giành giật nữa, em giành không lại cô ta. Cô ta quá mưu mô quá xảo quyệt, quá có thủ đoạn, quá có lòng dạ. Em ở trước mặt cô ta giống như một tờ giấy trắng, em nhận thua, cái gì em cũng không cần, em chỉ cần anh..."

Dịch Dương ấn đường nhíu chặt vào nhau: "Hứa Tân Di, cô làm sao vậy? Cô ta khi dễ cô?"

Hứa Tân Di nước mắt rào rạt mà rơi xuống, nhu nhược yếu ớt, hình tượng bông hoa trắng nhỏ bé, đầu óc còn trắng hơn cả trang giấy trắng.

"Hứa Vi Nhân... Cô ta không có khi dễ em... Tuy rằng cô ta đoạt đại ngôn của em, đoạt kịch bản của em, dẫm lên người em nhưng em biết, là do bản thân em không biết cố gắng, giới giải trí cá lớn nuốt cá bé chính là như vậy, anh đừng trách cô ta."

"Nói đi, nghĩ muốn cái gì?"

Hết