Chương 41.1: Đoạt chồng có thể nhịn, đoạt công việc thì không thể nhịn!!!



Dịch Dương càng nghĩ đến việc này càng bực bội.

Con nhỏ Hứa Tân Di này, thật là làm tốt lắm, trước thì nhớ mong trai trẻ, hiện tại lại thả bay đầu óc đến tận nhà trẻ?

Còn muốn mượn Hứa Vi Nhân tới gây chuyện với anh, nghĩ cách muốn anh nói ra hai từ " ly hôn "?

Nghĩ rất hay

Vừa rồi giận quá quên dùng não, Dịch Dương cũng không cẩn thận suy nghĩ, chỉ cảm thấy cái tên Hứa Vi Nhân rất quen tai. Hiện tại một mình ở trong phòng làm việc, tâm trạng đã bình tĩnh lại, cẩn thận nghĩ nghĩ.

Hình như là bạn học chung đại học, từng có thời gian giao lưu ngắn ngủi, nhưng sau khi tốt nghiệp chưa từng liên lạc qua.

Từ từ ――

Bốn năm trước, hình như......

Nếu không phải hôm nay Hứa Tân Di càn quấy, anh thật đúng là không nhớ rõ có một người con gái tên là Hứa Vi Nhân từng xuất hiện trong cuộc đời mình.

Cho nên, rốt cuộc mạch não của Hứa Tân Di là được cấu tạo như thế nào, sao có thể cột hai người bọn họ lại, còn bịa đặt ra thêm một đứa con trai tới?

Dịch Dương không còn chút sức lực nào, thở dài, dựa ra phía sau ghế.

Anh chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, nhưng một dựa lưng vào trên ghế, nháy mắt, cơn mệt mỏi thổi quét mà đến.

Đêm khuya tĩnh lặng, toàn bộ biệt thự trên dưới tràn ngập âm thanh dông

tố nổ vang trời.

Hứa Tân Di nằm ở trên giường, ôm chăn trằn trọc.

Trên tường, đồng hồ chỉ 12 giờ.

Đã một tiếng đồng hồ đã trôi qua từ khi Dịch Dương lòng dạ hẹp hòi và cô tan rã không vui, đến bây giờ cũng không trở về phòng ngủ.

Cô chỉ náo loạn nho nhỏ có một chút thôi, một lời không hợp phủi tay đi ngay, lãnh bạo lực hay lắm sao?

Có bản lĩnh tức giận, sao không có bản lĩnh ly hôn với cô đi, hứ?

"Ký chủ, đó là nho nhỏ náo loạn một chút của cô đó sao?"

Hứa Tân Di trở mình: "Anh ta ở bên ngoài không những có tình nhân cũ mà ngay cả con đều đã có, ta nói hai ba câu làm sao vậy? Nếu anh ta không sai, anh ta tức giận làm cái gì? Còn không phải là trong lòng hổ thẹn!!!"

Cuộc sống này thật không dễ dàng, Tiểu A thở dài: "Vừa rồi Dịch Dương đều đã lên tiếng muốn cô sinh con cho anh ta, rõ ràng chính là thích cô. Nếu lúc trước lựa chọn phương pháp số 1, hiện tại nhiệm vụ đều đã hoàn thành."

Lựa chọn phương pháp số một?

"Thì sao? Tôi đã làm ra sự lựa chọn cũng không hối hận."

Phương pháp số một là cái thứ kịch bản máu chó, chỉ có những người không biết lượng sức mới chọn.

Vì mạng sống, cô cần thiết nhẫn nhục vì việc lớn, chọn phương án ít thất bại nhất.

Phương pháp máu chó phải nỗ lực tẩy trắng hình tượng độc ác của bản thân ở trong cảm của mọi người, làm mọi người tiếp nhận cô, làm Dịch Dương thật lòng, thật tình yêu cô, dùng những điều tốt đẹp nhất trên đời này giúp nữ phụ thoát khỏi vận mệnh vật hy sinh, thoát khỏi cái mác độc

ác.

Phương pháp này chính là muốn cô nhận hết tất cả ủy khuất.

Cô khi nào thì chịu qua ủy khuất này?

Vẫn là lựa chọn phương pháp số hai là tốt nhất, đi theo nhân thiết cùng cốt truyện, tiếp tục làm chuyện xấu, đi con đường nữ phụ độc ác, thẳng đến khi Dịch Dương nguyện ý ly hôn với cô mới thôi.

Tất cả đều rất thuận lợi, đã nói đến chuyện ly hôn.

Cô thật không rõ, đều diễn đến nước này, tại sao Dịch Dương còn có thể nhịn xuống không chịu ly hôn với cô?

Run M sao?

Hay là hiện tại đã yêu cô quá sâu đậm, không thể sống thiếu cô?

Một tia sấm sét chớp một vệch dài đánh thẳng xuống.

Mưa lớn vào đông không khí càng thêm lạnh lẽo.

Hứa Tân Di ôm chăn ngồi ngồi nằm ở đầu giường, nghe ngoài cửa sổ tí tách tiếng mưa rơi, mắt lại nhìn đồng hồ trên tường, biểu tình rối rắm lại do dự.

"Ký chủ, hiện tại cô có phải hay không hẳn là nên đi..."

"Ta mới không thèm đi quan tâm anh ta! Quan tâm tên cún con đó là gì..."

Ta còn chưa nói xong đâu. Đương nhiên, lời này Tiểu A sẽ không nói ra: "Nhưng hiện tại cô sắm vai người vợ rễ tình đâm sâu, yêu tha thiết, yêu đến quên đi lý trí, đã trễ thế này, Dịch Dương còn chưa trở về phòng ngủ, thân là vợ, cô có phải hay không hẳn là nên đi nhìn anh ta một chút, quan tâm anh ta một chút?"

"Ờ thì..." Hứa Tân Di tự hỏi.

"Không thể *OOC, đều diễn lâu như vậy, kiếm củi ba năm thiêu một giờ không có lời."

Hứa Tân Di gật đầu: "Ngươi nói rất có đạo lý, đúng là nên quan tâm anh ta, *nhân thiết người vợ yêu điên cuồng của ta không thể *băng!"

*OOC: Out of character (thoát khỏi nhân thiết của nhân vật)

*Nhân thiết: Tính cách, tính tình, từ hành động cho đến lời ăn tiếng nói, nhân cách của một người.

Cô đứng dậy, choàng thêm áo khoác, đi thẳng đến phòng làm việc của Dịch Dương.

Cửa phòng nửa mở ra, Hứa Tân Di mới vừa đi đến trước cửa, thì đã nhìn thấy bóng dáng ai kia đang ngồi trước bàn làm việc.

Đã trễ thế này còn làm việc.

Cô đứng ở trước cửa phòng, nghĩ tới nghĩ lui không biết nên nói cái gì.

Một tiếng trước còn gây chuyện ồn ào túi bụi với anh, lại chỉ nho nhỏ tức giận, bản thân thì độ lượng phủi tay đi rồi, hiện tại ngược lại làm cô cúi đầu xuống nước? Muốn cô năn nỉ mới chịu về phòng ngủ sao?!

Cái thứ nhân thiết rễ tình đâm sâu đáng chết này!!!

Tân Di đứng ở cửa, trong lòng phân vân cũng chưa biết có nên đi vào hay không, chỉ thanh thanh giọng, lên tiếng hỏi: "Ông xã... Đã trễ thế này, anh còn chưa trở về phòng nghỉ ngơi sao?"

Trong phòng không có âm thanh gì phản hồi.

"Vừa rồi... Em cũng không phải cố ý... Nếu không phải nhìn đến Hứa Vi Nhân... Cô tình nhân cũ của anh... Nên cảm xúc của em mới mất khống chế... Anh đừng giận em mà, tha thứ cho em đi, em nhận lỗi được chưa? Em hành động như vậy... Đều là bởi vì quá yêu anh thôi..."

Hứa Tân Di run lập cập.

Mấy lời thoại liếc mắt đưa tình, nói ngọt như mía lùi thật đúng là không thích hợp cô, buồn nôn muốn chết.

Người trong phòng cũng không có phản ứng.

Đều đã nói loại này lời nói, sao Dịch Dương một chút phản ứng cũng không có vậy?

Không khỏi cũng quá lòng dạ hẹp hòi nha?

"Còn nữa, anh nói muốn có em bé... Em nghĩ chúng ta còn trẻ, tương lai còn dài, chuyện này không cần vội, ông nội còn rất khỏe mạnh, anh cũng cường tráng, ngôi vị hoàng đế của gia tộc còn có thể chờ một thời gian nữa mà..."

Vẫn không có động tĩnh gì.

Hứa Tân Di ấn đường nhíu lại.

Cô đã ăn nói khép nép đến nước này mà tên chó con này vẫn còn tức giận là sao?

Không biết tốt xấu!

Sớm biết rằng như vậy, cô đã không mò tới làm gì, hừ!!!

Cô từ cửa dò ra cái đầu tới, mở miệng đang muốn hỏi, lại nhìn thấy Dịch Dương đang ngồi dựa người vào trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, tư thế không hề phòng bị, hình như là đã ngủ rồi.

Hứa Tân Di đè thấp giọng, thử hỏi: "Ông xã?"

Không có phản ứng.

"Ông xã, đừng nói là anh làm việc nhiều quá bị *đột tử rồi đó nha?"

*Đột tử: Chết đột ngột.

- -- "Chết thẳng cẳng rồi sao?!!!"

Cô nhón chân lặng lẽ bước vào phòng.

Lượng công việc ngày thường của Dịch Dương rất nhiều, rạng sáng mới ngủ là chuyện bình thường. Nghĩ vậy, Hứa Tân Di bước nhanh lại gầnn, vươn hai ngón tay để ngay trước chóp mũi Dịch Dương, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh.

Má ơi, may quá, còn thở.

Không có đột tử.