Lâm Chấp tựa lưng vào cánh cửa phòng. Tấm hình kia, hắn vẫn còn nhớ rõ, kiếp này dù có chết hắn vẫn không thể nào quên được những ký ức đó.
Năm mười tám tuổi, Nhan Tập Ngữ thi đỗ học viện âm nhạc ở thành phố A. Dương Lâm vì cô mà sắp xếp một chuyến đi du lịch để cô thư giãn sau khi thi tốt nghiệp.
Nhan Tập Ngữ tránh né Từ gia nên cô sẽ không đồng ý đi du lịch cùng họ. Nhưng cuối cùng cô lại quyết định cùng với Lâm Chấp đi Kuala Lumpur nghỉ hè.
Ở trên phi cơ, hắn cười hỏi: "Chúng ta đi như vậy có giống như đang bỏ trốn hay không?"
Cô đỏ mặt dùng tay đánh lên người hắn: "Ai muốn bỏ trốn cùng anh."
Bởi vì hai người họ không có đặt trước phòng nên hiện tại khách sạn chỉ còn lại một phòng trống với hai giường.
Lâm Chấp nhìn ra Nhan Tập Ngữ có phần cuốn quýt, dò hỏi ý kiến của cô: "Nếu em không đồng ý thì chúng ta liền đổi một khách sạn khác."
Nhan Tập Ngữ thở phào nhẹ nhỏm, vừa muốn gật đầu đồng ý liền nghe hắn nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ em không tin tưởng anh sao?” Chỉ một câu nói đã đem phòng tuyến của Nhan Tập Ngữ đánh bại.
Trải qua sáu tiếng đồng hồ ngồi trên phi cơ cộng với hơn một giờ ngồi taxi. Kỳ thực, Nhan Tập Ngữ rất mệt mỏi cô không muốn di chuyển và cũng không muốn thể hiện bản thân quá bảo thủ dù sao thì trong phòng cũng có hai cái giường nên đã đáp ứng Lâm Chấp.
Đi vào căn phòng. Nhan Tập Ngữ rõ ràng nghe thấy tim mình đập nhanh hơn, tay nắm vạt áo còn đầu bất giác cúi xuống nhìn chầm chầm xuống phía dưới chân.
Lâm Chấp đem vali hành lí bỏ vào phòng, nhìn thấy hai má Nhan Tập Ngữ đỏ lên. Cổ họng hắn giật giật không dễ để phát hiện.
"Em đi tắm trước đi!"
Nhan Tập Ngữ bị giọng nói của Lâm Chấp làm cho giật mình: "Ừ."
"Thời gian không còn sớm tắm rửa xong liền đi ngủ, ngày mai mới có tinh thần đi chơi."
Nhan Tập Ngữ gật đầu, mở vali ra để tìm áo ngủ. Liền nhìn thấy Lâm Chấp vẫn nhìn mình chầm chầm liền nói: "Anh mau quay ra chỗ khác." Cô là muốn tìm qυầи ɭóŧ và áσ ɭóŧ.
Lâm Chấp bất động rất có hứng thú mà nhìn cô. Cô theo tầm mắt nóng bỏng của hắn nhìn xuống sau đó thật nhanh đem qυầи ɭóŧ giấu kỹ, vội vã trốn vào trong phòng tắm.
Lâm Chấp nhìn theo bóng lưng của Nhan Tập Ngữ, vòng eo nhỏ nhắn, chân dài thẳng tắp, đột nhiên có chút khát nước liền đi đến giường mở máy tính ra để phân tán lực chú ý.
Nhan Tập Ngữ sau khi tắm xong thì nhìn chính mình trong gương. Cô mặc một bộ đồ ngủ bảo thủ, nhìn bản thân từ trên xuống dưới cảm thấy không có gì không ổn.
Cô chỉ cần nghĩ tới hai người yêu nhau nhất định sẽ làm loại chuyện đó thì liền cảm thấy sợ hãi, bởi vì...
Cô mở vòi nước, làm ướt mặt để bản thân mình thanh tỉnh không suy nghĩ những thứ khiến bản thân không thoải mái. Cô tin tưởng Lâm Chấp mặc dù thường ngày hắn rất cường ngạnh nhưng cô tin là nếu cô không muốn thì hắn sẽ không ép buộc cô.