"Tiểu thư đây là khu đồ nam. Khu đồ nữ ở bên kia." Nguyên lai là bởi vì cô nhìn thấy một cái áo sơ mi trông rất được khiến cô dừng lại nhìn hơi lâu. Để tránh khỏi xấu hổ cô đã hướng đến nhân viên hùng hổ giải thích: "Tôi là đang xem áo cho bạn trai." Nói xong liền xoay người rời đi, vừa đi vừa suy nghĩ: cái áo đó thật sự rất hợp với Lâm Chấp.
Nhớ tới một lần, Lâm Chấp khó có dịp đồng ý đi dạo phố cùng cô. Nhan Tập Ngữ ở trong lòng âm thầm vui mừng thậm chí còn nổi lên ý tưởng xấu.
Cô kéo Lâm Chấp đến một cửa hàng đồ nam. Sau đó, cô chỉ vào một cái áo hoa màu sắc sặc sở nói với Lâm Chấp: "Anh đi thử xem."
Không ngoài dự liệu, Lâm Chấp nhìn cái áo đó khuôn mặt đen xì. Trang phục của hắn kiểu dáng toàn đơn giản, màu sắc chỉ là đen với trắng. Thế nhưng, hắn lại không cự tuyệt được Nhan Tập Ngữ làm nũng.
Nhân viên cửa hàng đem cái áo đưa tới, nhìn đôi trai tài gái sắc từ đáy lòng nói: "Cái áo này bạn trai người mặc lên sẽ trông rất đẹp."
Nhan Tập Ngữ ở một bên cười trộm nghĩ nhân viên chắc là đang nói lời khách sáo.
"Bạn trai" Lâm Chấp rất hài lòng với hai từ này nên đã nhận lấy áo đi vào phòng thử đồ.
Nhan Tập Ngữ ở trên sô pha chờ còn cầm điện thoại lên khi hắn đi ra liền chụp hắn vài tấm.
"Hai người thật sự rất xứng đôi." Cô chỉ cười không nói lời nào.
Nhưng đến khi Lâm Chấp từ phòng thử đồ đi ra thì cô không cười nổi nữa. Vốn tưởng rằng cái áo sặc sỡ như thế hắn mặc vào sẽ trông rất khó coi nhưng nào ngờ hắn mặc lại trông rất thích hợp còn đẹp nữa chứ.
Nhân viên ở một bên than thở: "Cái áo này mặc lên người ngày rất có khí chất."
Lâm Chấp nhìn khuôn mặt không cam lòng của Nhan Tập Ngữ, khóe miệng cong lên nói: "Anh là trời sinh đã có khí chất sợ em nói anh là tự kiêu nên không có nói cho em biết."
"..."
Nhan Tập Ngữ ở trong lòng thầm oán trách. Cô đi đến nơi nào hình bóng của Lâm Chấp cũng không thể thoát ra khỏi tâm trí của cô. Tại sao lại có thể như vậy?
Cô trở lại khách sạn.
Cô ngồi trước bàn trang điểm nghĩ buổi tối cùng tình địch gặp mặt tất nhiên không thể thua ở diện mạo được. Sau đó, cô mở va li hành lí ra lấy một bộ váy màu tím. Lâm Chấp từng nói hắn thích nhất là lúc cô mặc trang phục màu tím. Cô cũng nhớ rõ lần đầu tiên họ gặp mặt lúc đó cô cũng mặc một thân màu tím.
Buổi tối năm giờ rưỡi, cô xuất phát đi đến khách sạn ở đối diện. Nhưng Nhan Tập Ngữ không ngờ đến là Lâm Chấp đã đến rồi. Trước kia khi hẹn cô, hắn toàn là đến trễ khiến cô phải đợi hắn. Lần này hắn đến sớm xem ra là rất coi trọng chuyện xem mắt này. Cô đột nhiên nghĩ tới việc muốn rút lui...
Lâm Chấp căn bản đã nhìn thấy cô nhưng hắn không có chào hỏi mà lại nghiên đầu nhìn về phía cửa sổ.
Cô cắn răng đi tới chỗ hắn, tươi cười cùng hắn chào hỏi: "Thật là khéo."
Hắn quay đầu tựa như là vừa mới nhìn thấy cô.
"Nhan tiểu thư đến đây ăn tối à."
"Nhan tiểu thư" cái xưng hô đáng chết này.
"Đúng vậy, Lâm tổng cũng đến đây ăn tối sao?" Hắn không phải làm mặt xa lạ sao? Cô sẽ làm mặt xa lạ cho hắn xem.
Nhưng Lâm Chấp một chút phản ứng cũng không có chỉ nhàn nhạt nói: "Rất xin lỗi. Ta có hẹn không cùng Nhan tiểu thư ôn chuyện được."