"Ngạn Ninh, Tập Ngữ đã trở về."
Từ Ngạn Ninh không ngờ Nhan Tập Ngữ lại chủ động nói cho mẹ của cô biết, lại nghe Dương Lâm nói tiếp: "Tập Ngữ vì ba của con mà đến chất vấn ta, hơn nữa con bé còn không muốn trở về..."
Hắn cau mày cắt ngang lời Dương Lâm: "Dì Lâm, nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ không muốn trở về." Dương Lâm nhất thời không nói gì vì chính là bà đã hại con gái bà.
"Con khi nào thì về thăm ba của con?" Kể từ khi Nhan Tập Ngữ bay đi New York thì Từ Ngạn Ninh cũng không còn trở lại Từ gia. Hơn nữa mối quan hệ với Từ Thiếu Khang cũng ngày càng ác liệt hơn.
"Con không có người ba như vậy." Dương Lâm thở dài một tiếng.
Bà làm sao lại nguyện ý ở lại Từ gia? Bà làm sao lại không hy vọng có thể ly hôn? Chỉ là vì Từ Thiếu Khang không chịu buông tha cho bà. Hắn là sợ chân tướng bại lộ sẽ gây nguy hiểm cho danh dự và địa vị của hắn mà thôi.
Từ Ngạn Ninh đi lại quầy rượu. Hắn rót một ly rượu cho mình, nhìn ly rượu được rót đầy có chút mê say.
Lâm Chấp lại lần nữa nhắc nhở hắn rằng hắn và Nhan Tập Ngữ sẽ không có kết quả. Dù cho Nhan Tập Ngữ không thích Lâm Chấp thì cô ấy cũng sẽ không cùng hắn một chỗ.
Hắn xuất hiện trước mặt cô ấy không phải để nhắc nhở cô ấy mọi chuyện xảy ra trước đây mà hắn chỉ là muốn nhìn thấy cô ấy mà thôi. Đã định sẵn là không chiếm được hắn chỉ là muốn ở bên cạnh để bảo vệ, nhìn cô ấy hạnh phúc thì hắn đã mạn nguyện.
***
Ở trong phòng khách, Dương Lâm ngáp dài ngáp ngắn để đợi Từ Thiếu Khang xã giao trở về.
Hắn mang một thân mùi rượu cùng với mùi nước hoa trở về. Bà đi lên đưa tay ra giúp hắn cởϊ áσ khoác nhẹ nhàng nói: "Thiếu Khang, ta có chuyện muốn nói với ông."
Từ Thiếu khang nhíu mày không vui nói: "Có chuyện gì mà phải nói ngay bây giờ? Ta mệt rồi đi ngủ trước đây."
"Ông có thể hay không đừng đối phó Lâm Chấp?"
Từ Thiếu Khang dừng bước chân, xoay người lớn tiếng nói: "Chuyện của ta còn cần bà tới hỏi?"
Bà nắm chặt tay thành quyền, ẩn nhẫn nói: "Coi như là vì Tập Ngữ chịu thua thiệt."
Hắn kéo cà vạt phát giận nói: "Thua thiệt? Ta đã nói bao nhiêu lần chuyện kia là ngoài ý muốn. Bà không hài lòng?" Dương Lâm nhìn bộ dáng không thẹn với lương tâm của hắn chỉ trách trước kia là do bà nhìn lầm tin tưởng hắn.
"Chẳng lẽ ông không sợ Lâm Chấp nói hết mọi chuyện ra sao?"
Không ngờ Từ Thiếu Khang lại hừ lạnh một tiếng: "Nếu hắn không thương tiếc Nhan Tập Ngữ thì cứ nói ra."
Dương Lâm không thể tin được mà nhìn hắn. Bởi vì hắn tin là Lâm Chấp sẽ không nói ra mọi chuyện cho nên mới không quan tâm như vậy.
"Tập Ngữ dù sao cũng là con của ta."
"Con gái? Nếu như bà có chút quan tâm đến đứa con gái này thì mọi chuyện cũng sẽ không thành ra như vậy." Nói xong hắn đi một mạch vào phòng ngủ.
Dương Lâm ngã ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt không có tiêu cự, nước mắt không ngừng rơi xuống hai má.