Buổi tối thứ sáu, Lâm Chấp theo thường lệ trở về Lâm gia ăn cơm cùng mẹ của hắn.
Trình quản gia chào hỏi hắn: "Thiếu gia, người đã trở về, phu nhân rất nhớ người."
"Trình quản gia còn phải làm phiền người ngày thường chiếu cố mẹ của con."
"Ngày nói gì vậy, chiếu cố phu nhân là trách nhiệm của ta."
Tôn Uẩn đang nghe điện thoại ở trong phòng khách. Khi nhìn thấy con trai thì mỉm cười nói với đầu kia điện thoại: "Tốt, chị sẽ nói lại với nó."
Lâm Chấp ngồi trên sô pha tiện tay cầm một miếng quýt đã lột vỏ cho vào miệng.
Tô Uẩn nghe điện thoại xong liền ngồi vào bên cạnh hắn do dự nói: "Con trai, dì Phương muốn kết thân với nhà ta, con xem..."
Kỳ thực bà không ôm quá nhiều hi vọng vì chuyện xem mắt này bà đã đề cập qua không ít lần. Từ khi con trai và Tiểu Ngữ chia tay, có rất nhiều người muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho con trai nhưng Lâm Chấp luôn mượn cớ lấy sự nghiệp từ chối. Bây giờ công ty đã ổn định trở lại cũng là lúc lo nghĩ đến chuyện chung thân đại sự.
"Khi nào?"
Không ngờ con trai không từ chối, bà liền hứng trí: "Là vào chủ nhật. Đối tượng là con gái dì Phương tên là Phương Na nhìn rất xinh đẹp. Lần trước dì Phương có đưa cho mẹ tấm hình để mẹ đi tìm cho con nhìn xem."
Lâm Chấp kéo tay bà chỉ nói: "Không cần xem hình, con sẽ đi."
"Tốt.”
“Địa điểm là ở nhà hàng Lục Định."
"Mẹ sẽ nói lại với dì Phương."
Lâm Diệu Kiến từ trong thư phòng đi ra hướng Lâm Chấp nói: "Con vào thư phòng ta một lát."
Lâm Chấp vừa muốn đứng dậy liền nghe Tôn uẩn khoát tay nói: "Mau ăn cơm có chuyện gì ăn xong rồi nói."
Trên bàn cơm, Tô Uẩn nhắc tới việc Lâm Chấp đi xem mắt. Lâm Diệu Kiến nhíu mày không nói gì. Con trai và Nhan Tập Ngữ dính dáng năm năm cũng đã đến lúc buông tay.
Bữa cơm này bề ngoài là cảnh gia đình ấm áp tụ hợp nhưng thực chất có vài phần câu nệ. Nguyên nhân là do sáu năm trước Lâm Diệu Kiến mang Lâm Khê về Lâm gia tuyên bố thân phận con gái khiến gia đình bị rạn nứt.
Lâm Diệu Kiến đối với Lâm Chấp rất nghiêm khắc. Mặc kệ Lâm Chấp làm ra thành tích gì, ông cũng không cất lời khen ngợi mà chỉ luôn nhắc nhở hắn là không được kiêu căng. Dù là vậy nhưng Lâm Chấp vẫn luôn tôn kính ba hắn cho đến khi biết được ba hắn có một đứa con gái ở bên ngoài nhỏ hơn hắn hai tuổi. Trong nháy mắt hình tượng của Lâm Diệu Kiến trong lòng Lâm Chấp sụp đỗ.
Khi Lâm Khê xuất hiện ở Lâm gia, mẹ hắn liền rơi vào trạng thái bệnh tâm thần.
Ba hắn không nghĩ tới cảm nhận của hắn và mẹ hắn khi mang Lâm Khê đến Lâm gia khiến hắn vô cùng thất vọng.