Cuối cùng Tần Hạ không đáp ứng lời mời đi ăn của Phó Thiên, bởi vì đã chuẩn bị xong nguyên liệu cho bữa tối, nhưng cô nhất thời nhanh miệng nói ra lời mời, người nào đó tâm trạng đang bị treo trên cột liền đáp ứng.
Chuông cửa vang lên, đúng lúc Tần Hạ vừa nấu xong một món, mang sang bàn liền chạy ra mở cửa, nhìn thấy người đứng ở trước cửa, hoảng hốt một chút: "Anh nhanh như vậy đã đến rồi sao? Mau vào".
Phó Thiên mặc âu phục cùng với giày da, thân dài đứng thẳng, đứng trong hành lang âm u chật hẹp, giống như một đế vương cao cao tại thượng, khiến cho người khác không thể nào bỏ qua.
Tần Hạ lấy đôi dép lớn mới vừa mua từ trong tủ ra, "Đây là đôi dép nam tôi vừa mới mua ở siêu thị dưới lầu, anh thử xem xem có hợp không?"
"Rất hợp" Sau khi Phó Thiên mang vào, anh cảm thấy vô cùng thoải mái so với những đôi giày hàng hiệu giá cao ngất ngưỡng, môi bạc khẽ nhếch lên.
Nhận thấy được anh đang nhìn chăm chú, Tần Hạ ho nhẹ một tiếng: "Còn một món nữa là xong rồi, anh hãy vào ngồi trước đi"
"Anh giúp em mang bát và đũa ra bàn" Phó Thiên liếc nhìn cái bàn nhỏ bên kia đang bày món ăn, cởϊ áσ vest, cuộn tay áo lên hướng nhà bếp đi đến.
"Không.." Tần Hạ còn chưa kịp từ chối, trên tay đã có đồ đeo vào, chờ cô đi đến nhà bếp, anh đã giống như ở nhà của mình đi lấy bát đũa, không thể làm gì khác ngầm đồng ý hành động của anh.
Năm phút sau, món ăn cuối cùng cũng đã được hoàn thành, bất quá bàn trà có chút nhỏ, khó khăn lắm mới bỏ đủ bốn món ăn.
Tần Hạ sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng mà nói rằng: "Vốn định mua bàn trà lớn hơn, cuối cùng lại quên mất".
"Là nên mua bàn ăn lớn, không thể luôn khom lưng ăn cơm, đối với thân thể không tốt, Phó Thiên gật đầu đồng ý, đưa bát cơm cho cô.
Tần Hạ vốn định chính mình tự đi lấy, không nghĩ tới bị anh giành trước, lúc này nói cái gì nữa dường như có chút khác người đành lặng lẽ chấp nhận.
Hai người cùng nhau ăn bữa tối không có trầm tình mà còn mang theo ấm áp như một gia đình nhỏ.
Tần Hạ ăn không nhiều, còn lại đều chui vào bụng Phó Thiên, khẩu vị ăn uống lớn hơn cô tưởng, không khỏi vui mừng vì mình làm được điều tốt gì đó.
Phó Thiên còn muốn giúp cô dọn dẹp đồ, bị cô đặt ngồi trên ghế:" Tôi đi rửa chén, anh ngồi ở đây, nhàm chán thì mở TV ra xem "Nói xong không đợi anh trả lời cô liền đi vào nhà bếp.
Nghe thấy bên trong vang lên tiếng bác đũa va vào nhau, trong ánh mắt Phó Thiên toát lên ý cười.
Tần Hạ nghe thấy thanh âm tin tức từ TV truyền đến, trong lòng cũng thả lỏng đôi chút, chỉ có mấy cái bát rửa tí là xong xuôi, đi ra nhìn thấy Phó Thiên đang ngồi trên sôfa, tay dài mũichân dài, ngồi trên sôfa đơn sơ vẫn cảm giác được vẻ ngoài cao quý, đường cong nhan sắc lưu loát sắc bén, mũi cao ngất thẳng tắp, trong nháy mắt bừng tĩnh.
Phó Thiên bỗng nhiên quay đầu nhìn qua, đôi mắt sâu xa như viên ngọc:" Làm sao vậy? "
Giọng nói trầm thấp gợi cảm.
Lại vén tóc lên một chút, Tần Hạ khôi phục lại, đi tới," Anh.. "
Phó Thiên nhìn thời gian, đứng lên, cầm lấy áo vest," Đã khuya, anh phải đi "
Một tia sáng trắng đột nhiên xẹt qua căn phòng, một tiếng nổ lớn, mưa to lập tức, vỗ trên mặt đất tạo thành âm thanh cực lớn, sấm sét ầm ầm lại cuộn giữa mây đen, bầu trời ngoài cửa sổ giống như một cái miệng lớn.
Sự chú ý của Tần Hạ lập tức bị thu hút, cau mày nói:" Tại sao lại mưa? Dự báo thời tiết hôm nay không nói sẽ mưa. "
Mưa to, hạt mưa văng vào cửa sổ như muốn vỡ kính, cô vội vàng đóng cửa sổ, quay lại thì thấy Phó Thiên đang khoác áo, chuẩn bị rời đi.
" Bên ngoài trời mưa to quá, và có sấm chớp. Không an toàn cho lắm, nếu không thì anh hãy ở lại đây đêm nay.. "
Phó Thiên đột nhiên nhìn cô, chống lại ánh mắt thực rất sáng của cô, có chút kinh ngạc.
Tần Hạ trong lòng run lên, chuyển đổi câu chuyện:" Bất quá ở đây chỉ có một chiếc giường, anh chỉ có thể ngủ trên sôfa."