Tần Hạ rời khỏi Tần gia, trời đã tối, trên đường nhìn thấy không có bao nhiêu người đi đường.
Không gian bao trùm một tầng mây thật dày, hầu như không nhìn thấy một ngôi sao nào.
Nhiệt độ không khí ban đêm tương đối mát mẻ, Tần Hạ đi ở trên đường, vẻ mặt thẫn thờ, giống như một con rối gỗ.
Thời điểm lúc nhỏ, nhìn thấy người khác đều có ba, ba của chúng còn có thể để cho con cưỡi trên người, cô vô cùng ao ước được như vậy.
Khi đó cô còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, lúc nào cũng hỏi mẹ là ba đang ở đâu, lúc đầu chung quy mẹ nói ba đã chết, về sau hỏi nhiều hơn, mẹ sẽ chửi ầm lên.
Lớn lên, hiểu biết thực sự, cô mới biết ba không cần mẹ với cô, từ đó về sau ở trước mặt mẹ cô không nhắc đến chuyện đó.
Cô chán ghét Tần Chính Hạo, nhưng sâu trong thâm tâm cô vẫn mong muốn có một người cha như kỵ sỹ, Tần Chính Hạo hết lần này đến lần khác khiến cho cô thất vọng.
Nói không đau lòng là giả, cô chỉ có thể làm cho chính mình trở nên kiên cường.
Một chiếc xe ôtô sang trọng đột ngột dừng lại trước mặt cô, dài gần sáu mét, đem cả con đường ngăn chặn.
Tần Hạ cảnh giác lùi về phía sau vài bước, đề phòng nhìn chằm chằm chiếc xe.
Cánh của phía sau mở ra, ánh mắt uy nghiêm khϊếp người: "Lên xe".
"Như thế nào là anh..". Tần Hạ trừng lớn con mắt, cô cho rằng ban ngày sau khi nói rõ ràng với anh, Phó Thiên không bao giờ xuất hiện nữa.
"Đi qua". Phó Thiên giải thích hai chữ ngắn gọn.
Tần Hạ a một tiếng, cô đã nói thôi, Phó Thiên không phải là loại quấn lấy người sau khi bị cô từ chối, dạng phụ nữ gì mà anh chưa thấy qua: "Không cần đâu, tôi bắt xe là được rồi".
Nếu đã muốn phân rõ ranh giới, cô nghĩ tốt nhất là không nên chạm mặt nữa.
Phó Thiên biết cô không muốn cùng mình có liên lụy, ánh mắt hiện lên tia cô đơn, lập tức bình tĩnh mà nhắc nhỏ cô: "Em cảm thấy rằng lúc này em có thể bắt được xe sao?".
Tần Hạ cảm thấy rằng chính mình nhất định nhìn lầm rồi, Phó Thiên như thế nào lại cô đơn chứ, nhưng mà cô ở trên đường đi lâu như vậy, không thấy một chiếc xe hơi nào chạy qua.
Phó Thiên cho rằng cô vẫn còn đang do dự: "Vùng này là khu dân cư xa hoa, ít xe qua lại, em đi đến sáng cũng không thể bắt được xe".
"Vậy được rồi". Sẽ xấu hổ thêm nếu tiếp tục già mồm, cuối cùng Tần Hạ thỏa hiệp, ngồi xuống.
Phó Thiên đọc một cái địa chỉ cho tài xế.
Đây là địa chỉ nơi ở của cô, thế nhưng lại nhớ rõ ràng như vậy, Tần Hạ không nhịn được liếc mắt nhìn lén anh, không nghĩ tới bị anh bắt, như một cái hố tối tăm, n hưng có điều lo lắng khiến người ta khó phát hiện, hơi sửng sốt.
"Anh..".
"Anh..".
Hai người đồng thời mở miệng.
"Anh nói trước đi".
"Em nói trước đi".
Hai người lại cùng mở miệng, vẫn như cũ là cùng một câu.
Tần Hạ xấu hổ, cúi đầu không nói.
Phó Thiên giống như người không có việc gì, thản nhiên mà nói rằng: "Cảm ơn người mà em giới thiệu lúc sáng, tôi đã kiểm tra, giáo sư Lý Quốc Sinh thực sự là một trong những bác sĩ tâm thần hàng đầu ở Trung Quốc".
Nghe ra những lời này trong rất quen, Tần Hạ hiếu kỳ nói: "Anh biết ông ta?".
Phó Thiên gật đầu: "Ừ, trước kia có tìm ông ấy xem qua".
Điều này đặ biệt đáng xấu hổ, Tần Hạ thật muốn đập đầu chính mình, cô như thế nào liền quên, với thân phận của Phó Thiên, phải tìm một người có chuyên sâu như giáo sư Lý.
Không khí trong xe xấu hổ đến đóng băng.
"Có thể để cho tôi dựa vào một lát được không?". Phó Thiên đột nhiên mở miệng đề nghị, đau đầu xoa xoa thái dương.
Ánh sáng bên trong xe có chút tối, Tần Hạ không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Phó Thiên, nghĩ từ đây đến nơi ở còn nữa tiếng, do dự gật đầu: "Được".
Phó Thiên không chút do dự dựa ở bên người cô, nhắm mắt, hô hấp thở dài.
Tần Hạ lưng thẳng tắp, dao động nhỏ thử xem.