Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nghiện Tình Yêu

Chương 1

Chương Tiếp »
Bảy giờ rưỡi, vẫn như thường lệ, đồng hồ sinh học đánh thức Tưởng Lạc dậy. Nhưng có chút không giống như mọi khi, hôm nay anh thức dậy trong vòng tay của một người đàn ông. Cánh tay mạnh mẽ của cậu ấy ôm chặt lấy anh, l*иg ngực ấm áp chạm vào lưng anh, hơi thở phả vào đỉnh đầu anh. Tưởng Lạc xoay người lại, nhìn gương mặt người đàn ông vẫn còn đang ngủ. Khi ngủ, cậu không còn kiêu ngạo và lạnh lùng nữa, các đường nét trên gương mặt thanh tú trở nên dịu dàng hơn nhiều. Trong lòng Tưởng Lạc đột nhiên rung động, anh lén lút chui vào lòng cậu hôn trộm một cái. Người đàn ông khẽ tỉnh dậy, siết chặt vòng tay, ôm lấy Tưởng Lạc, mơ màng hỏi: “Tưởng Lạc? Mấy giờ rồi?”

“Vẫn còn sớm,” Tưởng Lạc vỗ vỗ cánh tay cậu: “Sở Chi, hôm nay, anh phải về trước.”

Viên Sở Chi dường như lại ngủ thϊếp đi, không trả lời Tưởng Lạc. Tưởng Lạc thở phào, hôn nhẹ lên trán Viên Sở Chi, rồi đứng dậy xuống giường. Viên Sở Chi mở mắt nhìn Tưởng Lạc đang quay lưng lại mặc quần áo, trên lưng anh đầy những dấu hôn do hai người để lại trong lúc ân ái, cảm giác ghen tuông trong lòng Viên Sở Chi giảm đi không ít, cậu lật người tiếp tục ngủ.

Tưởng Lạc mặc xong quần áo, sau khi rửa mặt xong thì lấy từ túi ra một chiếc nhẫn cưới, đeo lại vào ngón tay. Điện thoại lóe sáng, Tưởng Lạc cầm điện thoại lên, trên màn hình là hình ảnh một người phụ nữ dịu dàng đang bế một cô bé xinh xắn đáng yêu. Tưởng Lạc mở WeChat, thấy vợ mình gửi một bức ảnh, trong ảnh là con gái 5 tuổi của anh, Đóa Đóa, đang xúc một thìa cháo ngọt yêu thích đưa đến trước mặt mèo con. Tưởng Lạc nhìn bức ảnh mỉm cười, lưu lại rồi thoát khỏi WeChat. Anh yên lặng một lúc rồi thay đổi màn hình nền thành ảnh của con gái.

So với phụ nữ, Tưởng Lạc thích đàn ông hơn. Anh đã kết hôn được 6 năm rồi, trong sáu năm này anh và vợ rất tôn trọng nhau, chưa từng cãi vã. Đồng thời, anh cũng đã dây dưa với Viên Sở Chi được một năm. Chỉ cần Viên Sở Chi muốn anh, Tưởng Lạc sẽ viện cớ làm thêm vào cuối tuần hoặc đi công tác, không về nhà, và đi tận hưởng tình yêu với Viên Sở Chi. Để không làm vợ nghi ngờ, thỉnh thoảng Tưởng Lạc sẽ về nhà vào buổi sáng, ở nhà nghỉ ngơi bù.

Khi Tưởng Lạc về đến nhà, Đóa Đóa đã ăn xong bữa sáng, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách chơi búp bê yêu thích của mình. Thấy ba về, Đóa Đóa mắt sáng lên, chạy đến ôm chặt lấy Tưởng Lạc: “Ba!”

Tưởng Lạc bế Đóa Đóa lên, cô bé ngọt ngào hôn lên má anh. Điều mà Tưởng Lạc hài lòng nhất về cuộc “hôn nhân sắp đặt” này là Lý Quỳnh Cửu đã sinh cho anh một cô con gái đáng yêu ngoan ngoãn. Lý Quỳnh Cửu từ bếp đi ra, thấy chồng và con gái đùa giỡn thân thiết, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Anh làm việc vất vả rồi, đã ăn sáng chưa?” Lý Quỳnh Cửu đi đến bên Tưởng Lạc, nhận lấy chiếc áo khoác mà anh đang cầm trên tay. Tưởng Lạc cười với vợ, “Chưa, làm việc thâu đêm, xong việc là về ngay.” Năm nay Tưởng Lạc đã nói dối không ít lần như vậy, lần đầu còn hơi căng thẳng, giờ thì đã thành thạo, không chút cảm xúc.

Lý Quỳnh Cửu ngửi thấy mùi thuốc lá trên áo khoác của Tưởng Lạc, hơi nghi hoặc: “Sao lại có mùi thuốc lá?”

Tay Tưởng Lạc đang ôm Đóa Đóa khẽ run lên, Viên Sở Chi hút thuốc, nhưng trước mặt anh thì không bao giờ hút. Nhưng gần đây anh bận rộn quá, đã để cậu chờ hơn nửa tháng. Tối qua cuối cùng cũng có thời gian rảnh, Viên Sở Chi vừa hút thuốc vừa làʍ t̠ìиɦ với anh, nói là hai đầu tiêu khiển. Tưởng Lạc không thể chịu nổi cậu nên đành để cậu làm. Không ngờ vừa về đến nhà đã bị Lý Quỳnh Cửu phát hiện.

Lý Quỳnh Cửu nhìn Tưởng Lạc có chút thất thần, đưa tay sờ mặt anh: “Sao thế?” Tưởng Lạc lấy lại tinh thần, bình tĩnh lại, kể khổ với vợ: “Tối qua làm việc thâu đêm, có mấy đồng nghiệp không chịu nổi nên hút vài điếu.”

Lý Quỳnh Cửu có chút xót xa cho Tưởng Lạc, cô thấy quầng thâm nhẹ dưới mắt Tưởng Lạc: “Để em làm cho anh chút đồ ăn nhẹ, ăn xong thì nghỉ ngơi nhé,” Tưởng Lạc trông rất tuấn tú, khí chất như ngọc, bây giờ lại thêm chút mệt mỏi, có sức quyến rũ khác với thường ngày. Cô không tự chủ đưa tay khẽ vuốt quầng thâm dưới mắt Tưởng Lạc, cười nói: “Anh xem, có quầng thâm rồi.”

Sau khi Lý Quỳnh Cửu rời đi, mặt Tưởng Lạc lại đỏ lên, quầng thâm này đâu phải do làm việc thâu đêm, rõ ràng là do hôm qua bị Viên Sở Chi hành hạ đến ba bốn giờ sáng, sáng nay lại không nghỉ ngơi đủ nên mới có.

Đóa Đóa nhìn Tưởng Lạc, dù nhỏ nhưng cô bé cũng hiểu người lớn đang nói gì, cô bé đưa tay sờ má Tưởng Lạc, phát hiện mặt ba nóng hổi, trong mắt đầy thương cảm: “Ba, nghỉ ngơi đi.” Tưởng Lạc hơi ngại ngùng, anh hôn lên má con gái, để Đóa Đóa tự chơi.

Tưởng Lạc vừa ăn sáng xong bước vào phòng ngủ, điện thoại của Viên Sở Chi đã gọi đến. Tưởng Lạc nhẹ nhàng khóa cửa phòng ngủ, đi đến bên giường vừa thay quần áo vừa nhận cuộc gọi của Viên Sở Chi. Điện thoại vừa kết nối, giọng cười trầm ấm của Viên Sở Chi đã truyền đến tai Tưởng Lạc, làm tai anh nóng lên.

“Về đến nhà rồi?”

“Ừ, vừa về không lâu. Sao em dậy sớm vậy?”

“Anh vừa đi là em tỉnh dậy ngay.” Giọng nói âu yếm của Viên Sở Chi truyền đến tai Tưởng Lạc không sót một chữ, làm anh mềm nhũn cả người: “Nhớ anh, không ngủ được.”

“Em... đừng nói bậy.” Tưởng Lạc không chịu nổi, anh vội vàng cởϊ áσ sơ mi bước vào phòng tắm.

“Em nói bậy hay không, Lạc Lạc, anh là người rõ nhất mà?”

Tưởng Lạc khóa cửa phòng tắm, dựa vào cửa, chân tay mềm nhũn. Bình thường Viên Sở Chi chỉ gọi anh là Lạc Lạc trên giường, giờ bị gọi như thế, Tưởng Lạc không kìm được mà tưởng tượng, tâm trí lung lay. Những hình ảnh nóng bỏng tràn ngập trong đầu anh.

“Đừng trêu anh nữa, anh thực sự không chịu nổi.” Tưởng Lạc thở hổn hển từ chối. Vừa dứt lời, tiếng cười mờ ám của Viên Sở Chi lại truyền đến tai anh, “Lần sau, khi anh đi, em sẽ giữ anh lại, không cần em trêu, anh cũng sẽ không chịu nổi.”

“Sở Chi…” Du͙© vọиɠ của Tưởng Lạc lại bị khơi dậy, anh từ từ ngồi xuống sàn nhà dựa vào cửa phòng tắm. Một tay cầm điện thoại thở hổn hển, tay kia cởϊ qυầи mình ra.

Giọng của Viên Sở Chi trầm khàn đầy mê hoặc: “Lạc Lạc, có vẻ như những buổi sáng sau này anh nên ở lại đây với em lâu hơn. Bật video lên đi…”

Lý Quỳnh Cửu đang chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa trưa trong bếp, cũng chuẩn bị nấu canh lê đường phèn mà Tưởng Lạc thích uống để nhuận phổi.

Cô và Tưởng Lạc giống nhau, đều bị gia đình không ngừng thúc ép kết hôn, nên mới thành ra như vậy. Hai người gặp mặt nhau cảm thấy khá hợp, mục đích cũng giống nhau nên nhanh chóng đi đến hôn nhân.

Nhưng sau khi kết hôn với Tưởng Lạc, Lý Quỳnh Cửu càng ngày càng cảm thấy việc kết hôn với người đàn ông này là quyết định đúng đắn. Tưởng Lạc dịu dàng như ngọc, ân cần chu đáo, luôn chăm sóc cô từng chút một. Lý Quỳnh Cửu bưng bát canh lê đã nấu xong lên bàn, nhìn tấm ảnh cả gia đình chụp khi đi chơi, cảm thấy mình thật may mắn. Người khác cưới vội, ly hôn nhanh, hôn nhân như một thủ tục, còn cô và Tưởng Lạc từ không yêu đi đến yêu thương, tôn trọng lẫn nhau, và bây giờ đã có con.

Lý Quỳnh Cửu lên lầu định nói với Tưởng Lạc rằng mình đã nấu xong canh lê, có thể dậy uống. Cô xoay nắm cửa phòng ngủ, nhưng phát hiện cửa phòng đã khóa. Tưởng Lạc luôn ngủ rất sâu, chắc lần này thật sự muốn nghỉ ngơi cho tốt nên mới khóa cửa. Lý Quỳnh Cửu không muốn làm phiền Tưởng Lạc nữa, nhẹ nhàng xuống lầu, hoàn toàn không biết cảnh tượng da^ʍ mỹ đang xảy ra bên trong phòng.
Chương Tiếp »