Chương 2

Nghiện tay – Chương 2

Chuyển ngữ: Ning (herdrafts.com)

Thể loại: Đam mỹ | Ngọt sủng | Đoản văn | HE

Quán cà phê nằm ẩn mình trong khu dân cư cũ kỹ.

Hoắc Loan chuyển qua hai lượt xe buýt, dựa theo địa chỉ cô giáo lớp nghệ thuật cơ thể người đưa mới tìm tới được.

Bước qua khung cửa bám dây leo, Hoắc Loan đẩy ra cánh cửa kính.

Trong quá cà phê quả là rất ít người, không gian không lớn, vị trí gần cửa sổ chỉ đủ xếp hai chiếc ghế dựa chân cao, nhưng nội thất trang trí đỏ trầm rất phong cách.

Hoắc Loan liếc mắt đã nhìn thấy Giản Ngả đang đứng sau quầy pha chế tẻ nhạt nghịch điện thoại.

Quầy pha chế cũng rất tinh tế, chỉ đủ bày một chiếc ghế, nhìn ra là vị trí này khi chọn món có thể cùng nhân viên phục vụ tám chuyện đất trời.

Hoắc Loan trực tiếp bước tới ngồi xuống, mặt bàn đá cẩm thạch thực sạch sẽ, cậu vươn ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn lên tiếng nhắc nhở.

Giảng Ngả ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, khách quen nha, "Cậu tới rồi."

Hoắc Loan sửng sốt, cậu nghĩ Giản Ngã sẽ không nhớ mình.

Giản Ngả đem điện thoại di động nhét vào túi quần, rút ra thực đơn đưa cho Hoắc Loan, tay chống trên quầy pha chế, cúi người hỏi cậu, "Muốn uống gì nào?"

Hoắc Loan dò tay trên quyển thực đơn, nhưng thật ra trong đầu không kịp nhìn chữ nào, ngừng một chút, cậu cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Giản Ngả, "Anh nhớ tôi ư?"

"Tất nhiên rồi." (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) Giản Ngả như nghe được câu chuyện đùa, mắt cười cong như ánh trăng, hàm súc trả lời, "Là cậu học sinh ngồi hàng đầu nhìn tôi chằm chằm đây mà."

Hoắc Loan thoáng cảm thấy chút thất vọng, nhưng cậu không nói ra, chỉ cất lời đính chính: "Tôi là đang vẽ tranh."

"Vâỵ còn không phải là đang ngắm tôi ư?" Giản Ngả dựa lại gần một chút, như nơi này không có người khác, trong hơi thở mang theo hương vị bạc hà mát lạnh, tựa đang dụ dỗ người ta.

"Mọi người đều nhìn anh chằm chằm mà." Hoắc Loan không được tự nhiên cúi đầu giả bộ nhìn thực đơn.

Cậu cảm thấy được Giản Ngã lùi xa ra một chút, giọng nói nhẹ nhàng truyền xuống từ đỉnh đầu, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) "Tôi thấy cậu nhìn tôi chăm chú nhất, giống như muốn nhớ kỹ tôi vậy."

Hoắc Loan không đáp lời, làm bộ bị thực đơn toàn tên cà phê hấp dẫn, đợi cậu lật qua lật lại quyển thực đơn chỉ ba trang hết hai lần, Giản Ngả đã không nhịn được nữa.

Một đôi tay như tuyết đem thực đơn ập một tiếng đóng lại, ngón tay thon dài trắng nõn.

Hoắc Loan theo bản năng thốt ra một cách tên lần đầu nhìn thấy, "Yirgacheffe." (một loại hạt cà phê đến từ Ethiopia)

"Không biết."

Giản Ngả không có chút dáng vẻ nhân viên phục vụ nào, biểu cảm rất thản nhiên, "Cậu đổi cái khác đi."

"Cappucchino vậy." Hoắc Loan chọn một loại đơn giản.

"Không biết." Giản Ngả đúng lý hợp tình nói, "Cậu trực tiếp hỏi tôi biết cái gì đi."

"Anh biết pha cái gì?" Hoắc Loan cảm thấy hết lời rồi.

"Tôi pha latte rất ngon, vẽ cho cậu một bông hoa nhé?" Giản Ngã khẽ dựa vào giá đỡ phía sau, người cao chân dài bày ra, cực kỳ đẹp mắt.

"Được." (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) Hoắc Loan nói.

Giản Ngả hài lòng quay lưng làm việc.

Hoắc Loan tựa người ra sau một chút, chuẩn bị thưởng thức hình dáng Giản Ngả cầm những công cụ cao cấp trên bàn pha cà phê.

Cậu nhìn thấy Giản Ngả từ ngăn tủ dưới cùng rút ra một ly cà phê sạch sẽ, lấy một bình nước bắt đầu đun, lại rút từ chỗ sâu nhất trong tủ lấy ra một gói cà phê hoà tan Nestle.

Hoắc Loan liếc qua thực đơn đề latte giá 40 tệ "..."

Hoắc Loan: "Anh sao lại làm việc ở đây?"

Vừa đi tới Đại học xa như vậy làm người mẫu, vừa tới cái tiệm cà phê hắc ám vắng vẻ làm nhân viên phục vụ lừa gạt người, dáng vẻ lại còn lưu manh như vậy, Giản Ngả nhất định rất thiếu tiền.

Ngay lần gặp mặt đầu tiên, Giản Ngả đối với người khác rất ngạo mạn, đúng là tán tài đồng tử. (ý chỉ người tiêu sài hoang phí)

Giản Ngả quay lưng về phía Hoắc Loan, xé mở bao bì, nhún nhún vai, "Không có việc gì làm."

Hoắc Loan nghĩ thầm, quả nhiên nha.

May mà anh chưa đi bán hàng đa cấp.

Hoắc Loan nhịn không được đưa ra đề nghị, "Anh muốn làm người mẫu cho tôi không? Trả cho anh giá gấp đôi giá thị trường."

Giản Ngả ngạc nhiên quay đầu, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) "Cậu còn muốn vẽ?"

Đúng rồi, Hoắc Loan thầm nghĩ, cậu có thể để Giản Ngả mỗi tuần kiếm thêm chút thu nhập, mình thuận tiện luyện vẽ cơ thể người, đem bài tập trên lớp bổ sung.

Hoắc Loan gật đầu khẳng định, "Ừ, mỗi tuần vẽ hai giờ, chỉ có chúng ta, anh cũng không cần gò bó quá."

Vẻ mặt Giản Ngả có chút kỳ quái, lại thêm chút thận trọng, anh đem nước nóng đã sôi rót vào trong ly, "Giáo viên không nói gì cậu sao?"

Hoắc Loan không hiểu: "Nói chuyện gì?"

Giản Ngả: "Cậu lần trước vẽ tôi, vẽ cái kia."

Hoắc Loan càng không rõ, "Tôi vẽ anh cái gì cơ?"

Giản Ngả nhíu chặt chân mày, muốn nói lại thôi.

Hoắc Loan muốn tiến lên nhìn, Giản Ngả ngăn cậu lại, còn dịch cái ly vào điểm mù, không cho Hoắc Loan thấy, hết sức tập trung nghịch.

Hoắc Loan hoàn toàn không hiểu.

Hết nửa ngày, Giản Ngả mới vẽ xong, anh bưng ly cà phê đi tới trước mặt Hoắc Loan, tay trái che che đậy đậy không cho Hoắc Loan thấy.

Giản Ngả có vẻ chán nản để cái ly xuống kèm theo thanh âm nhắc nhở, "Cái ly này nhỏ, không tả thực được."

Hoắc Loan nghi ngờ liếc Giản Ngả, hiếm thấy trên mặt anh chút ửng đỏ khó phát hiện ra.

Hoắc Loan cúi đầu, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) nghiên túc nghiên cứu lớp bọt trên mặt ly cà phê, mấy giây sau, cậu từ hoang mang nhanh chóng biến thành kinh hãi.

Hoắc Loan cực nhanh đưa tay che kín cái ly, có tật giật mình nhìn quanh bốn phía xác định không có ai chú ý tới cậu.

Sau đó, kinh hoàng chuyển hướng nhìn Giản Ngả, ánh mắt dại ra.

Giản Ngả rất ít khi ngượng ngùng, nhưng con người anh là vậy, có người đối với anh càng ngượng ngùng, anh càng hăng hái.

Giản Ngả tiến đến trước mặt Hoắc Loan, cách cậu khoảng chục phân, nhưng dáng vẻ giống như muốn hôn tới, nhỏ giọng đùa giỡn: "Anh trai, cẩn thận nóng nha."

Hết Chương 2



Vẽ vì vậy anh trai? 😉