Chương 3: Cấm dục

Muốn.

Huyệt nhỏ muốn.

Từ Hành Anh đặt cuốn sổ ghi chép việc trong cuộc họp lên đùi để che giấu, cúi đầu ghi chép một vài số liệu quan trọng mà giám đốc marketing nói, nhưng bỏ lỡ mất lúc Từ Du Trật uống sữa, ngay lập tức mày hắn nhíu chặt, uống được ngụm đầu tiên, lông mày đang cau lại lại từ từ buông lỏng.

Từ Du Trật nhìn cốc sữa, hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sữa lần này có nhiệt độ ấm hơn sữa mọi khi, vị sữa cũng đậm đặc hơn nhiều.

Giống như sữa mới được vắt ra.

Quan trọng hơn là, trước đây hắn chưa từng nếm qua loại sữa này, sau khi uống xong, tâm trạng hắn được cải thiện đáng kể, nhanh chóng ổn định lại, uống thêm vài ngụm, vậy mà hắn còn kiên nhẫn nghe vào những lời giám đốc marketing báo cáo.

Đã thay đổi sữa khác?

Từ Du Trật bình tĩnh nhìn Từ Hành Anh đang ngồi bên trái phía dưới.

Người kia đang cúi đầu ghi chép.

Từ Du Trật đặt cốc sữa trở lại chỗ cũ, tiếp tục tập trung vào cuộc họp.

Một giờ sau, Từ Hành Anh nhìn mọi người trong phòng họp lần lượt rời đi, ai ai cũng giả vờ bình tĩnh.

Có chút khôi hài, tác phong của chú nhỏ quả thật không thể bàn cãi, đến cô còn có chút sợ.

Trong phòng họp chỉ còn lại cô và Từ Du Trật, Từ Hành Anh nhớ tới bình sữa, cô nhịn không được mà khép chân lại.

Không thể để chú nhỏ phát hiện ra việc cô đem sữa của mình vắt cho hắn uống.

"Hành Anh, buổi tối cháu về nhà trước, chú có bữa tiệc cần phải đi, sẽ không ăn cơm ở nhà." Từ Du Trật hướng về phía Từ Hành Anh vẫn ngồi ở trên ghế nói.

"Vâng." Từ Hành Anh chớp mắt một cái, việc Từ Du Trật gọi cô là "Hành Anh" đã trở thành thói quen từ bao giờ mà đến cô cũng không biết.

Dù sao thì hai người cũng là người thân duy nhất của nhau.

Từ Hành Anh vẫn bận rộn hoàn thành công việc đến khi đến giờ tan làm, cô ra về cùng với một vài nhân viên khác.

"Mọi người có biết việc Từ phu nhân sắp về chưa?" Diêu Dung tám chuyện cùng với đồng nghiệp.

"Thật à! Tôi chưa nhìn thấy phu nhân chủ tịch bao giờ, cô ấy đẹp chứ!"

"Cô ấy rất đẹp, giống như tiên nữ vậy, trước kia còn làm thư ký của Từ tổng, có lúc tôi vô tình nghe được, Từ tổng đã kết hôn được hai năm, vợ của Từ tổng vẫn luôn ở nước ngoài không chịu về. Lần này không biết vì sao lại đột nhiên quay trở về."

Từ Hành Anh: "..." Chắc là vì Hứa gia đột nhiên có thêm một người - là cô.

Bất quá, phu nhân mà mọi người đang nhắc đến chắc hẳn là thím nhỏ của cô, nhưng không thấy chú nhỏ nhắc đến cô ấy bao giờ.

"Mấy người nói xem, Từ tổng cùng với vợ hắn không thấy gặp nhau bao giờ, bình thường chỉ thấy Từ tổng vùi đầu vào công việc, không phải hắn quá lãnh đạm sao?" Ngải Cầm Cầm tròng mắt chuyển động, hướng tới đồng nghiệp cười thầm.

"Không biết có phải vì Từ tổng thật sự lãnh đạm hay không, nhưng tôi nghĩ rằng Từ tổng giống như người đàn ông cấm dục đi?"

"Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nghĩ như thế, không phải là Từ tổng..." Với Linh Ngữ che tay ở bên miệng thì thầm nói với đồng nghiệp đang tụ tập cùng một chỗ.

Mọi người khϊếp sợ không thôi.

Từ Hành Anh còn kinh ngạc hơn nhiều: "....!"

Từ Du Trật tính lãnh đạm! Không phải chứ? Chú nhỏ sao?

Không biết Từ Hành Anh lại nhớ ra cái gì đó.

Không thể nào...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Hành Anh thoáng đỏ ửng, vội vàng nhắm mắt lại, lắc đầu một cái.

Nhóm người đi bộ một lúc, đến nơi, tất cả tản ra rồi chào tạm biệt nhau.

"Tạm biệt, ngày mai gặp lại."

"Tạm biệt."

"Ngày mai gặp lại."

Từ Hành Anh ngồi lên chiếc xe BMW màu xám dạng phổ thông do chính cô lựa chọn, xe đi về biệt thự của Từ gia.

Đi được nửa đường, Từ Hành Anh không thể không tăng tốc.

Cô lại muốn tràn sữa.