Chương 7

Giang Bạch Lộ không

thể

tưởng

tượng

nổi,

cậu ấm

họ Tống kia

còn

làm

chuyện điên

cuồng

hơnnữa.

Chạng vạng,

Tần Nhất Hành

mở

tiệc

nướng

ngoài

trời ở khu

nghỉ dưỡng.

Trước đây khi

chưa xuất

ngoại,

Giang Bạch Lộ được ba

cậu

chiều

chuộng,

gần

như

trở

thành

cậu ấm

cả

mười

ngóntay không dính

nước,

không

cần

làm việc

nhà,

mỗi

ngày

tan

học

trở về,

cậu

chỉ

cần

nằm

chờcơm

canh được dọn

ra.

Không

ngờ

ra nước ngoài chưa đến nửa năm, lên

giường với anh

chàng

sinh viên

nghèo làm

việc

trong quán bar, sau

đó chuyển

vào

căn hộ nhỏ

thuê

ở cạnh trường

học của đối phương,

cậu mới bắt đầu

học

cách

làm việc nhà, biết nướng

đồ ăn

đều

là do

người kia

cầm

tận tay dạy bảo.

Giang

Bạch

Lộ xắn tay áo

đứng

cạnh

lò nướng,

lật cánh gà và

đùi gà trên giá

nướng, rắc hành lá

và bột gia vị lên trên. Tần Nhất Hành thò tay

sang

lấy

một xiên cánh gà, cắn một

miếng, nhướn mày cảm thán: “Tôi biết cậu hơn

hai

mươi

năm,

không

ngờ

cậu còn có

thể

nướng

cái

này.”

“Thứ

cậu không biết

còn

nhiều

nữa.” Giang Bạch Lộ

lười biếng

ngước

mắt

lên,

“Mùi vị

thế

nào?”

Tần Nhất Hành đáp: “Tạm ổn.”

Giang Bạch Lộ

liếc

mắt

nhìn

hắn: “Chỉ



tạm ổn?”

Tần Nhất Hành giơ cằm chỉ

vào

người

đàn

ông đối diện hắn, “Vẫn thua anh ta

một chút.”

Giang Bạch Lộ quay đầu,

nhìn

theo ánh

mắt

hắn.

Sầm Qua

cởϊ áσ khoác,

mặc

một

chiếc áo

lencổ

thấp

màu đen,

tay áo

tùy

tiện

cuốn

lên,

để

lộ

hai

cánh

tay

thon dài

rắn

chắc.

Anh



mi

mắt đứng

trước đống

lửa

nướng

một

con dê,

ngọn

lửa

màu

cam

chập

chờn

lắc



tôn

lên khuôn

mặt đẹp

trai bá khí

của

anh.

Tống

Đường

dán

ở bên

cạnh

người Sầm

Qua,

chớp

mắt

đầy quyến

rũ: “Anh già đứng đắn, tôi muốn ăn

chiếc

chân

dê anh nướng đầu tiên.”

Giang

Bạch

Lộ thu hồi tầm

mắt,

đúng

lúc

nghe

thấy

Dụ Quân Lân gọi

người đi

lấy rượu.

Giang

Bạch

Lộ muốn xem thử trong hầm rượu có

những

loại

rượu

nào,

liền

nhấc

chân

gọi

người

nọ,

đi cùng. Hai người mới đi

được

nửa

quãng

đường thì

có người gọi lại.

Tống

Đường

rảo

bước

đuổi

theo

liếc

mắt nhìn Giang

Bạch

Lộ, dường

như tâm trạng của cậu ta

vô cùng tốt đẹp, giọng điệu không hiểu sao trở nên

rất

thân

mật:

“Niểu

Niểu, cậu

trở

về ăn

gì đi. Tôi đi

với cậu ấy

là được.”

Giang Bạch Lộ gật đầu,

không quan

tâm quá

nhiều.

Cậu quay đầu,

hai

tay

nhét

trong

túi quần,đi

trở về được

một đoạn xa

mới

nhẹ

nhàng

nheo

mắt

lại.

Hầm

rượu kia



cái gì

tốt

mà khiếncho Tống Đường bỏ qua

chân dê chính

tay Sầm Qua

nướng,

phải đích

thân cậu ta đi

lấy.

Cậu dừng

chân,

xoay

người đuổi

theo

hai bóng dáng ở

cuối

con đường.

Cậu

thả

chậm gót

chân,

thấy

hai

người

họ

tiến vào

hầm

rượu

một

lát

mới định bước đến.

Bấtchợt đâm đầu vào

nhân viên

lúc

trước đi

lấy

rượu vang đỏ,

theo sau



người giữ

chìa khóa.

Giang Bạch Lộ

hỏi

cậu

ta: “Cậu Tống đâu?”

Đối phương

nhận

ra

cậu,

mở

miệng giải

thích: “Cậu Tống ở bên

trong

chọn

ly

rượu,

bảo

chúngtôi

ra đây

chờ

cậu ấy.”

Giang

Bạch

Lộ ừm một

tiếng, cắm tay

vào

túi quần nhàn nhã đi

vào

trong. Cậu

thấy

Tống

Đường đứng ở cạnh quầy bar, nhấc tay đổ

chất

lỏng

trong suốt vào

trong chiếc ly

đế cao, khi tay cậu

ta lắc lư

dao

động,

mực

nước

trong

ly đã thấp xuống một nửa.

Giang Bạch Lộ

nghi

hoặc

thốt

lên: “Cậu Tống.”



thể Tống Đường

cứng đờ,

quay đầu

lại

thấy khuôn

mặt

của

cậu,

cậu

ta

thở phào

nhẹ

nhõmrất



ràng.

Giang

Bạch

Lộ tiến lên phía trước,

giọng

nói

ngạc

nhiên: “Cậu Tống, cậu đang cầm

thứ

gì trong tay vậy?”

Tống

Đường

thong thả

vặn

chặt

nắp lại, cất đồ

vật

trong

tay

đi, sau đó

cậu

ta chống một tay lên

quầy

bar,

đôi

mắt đào hoa nhìn thẳng vào cậu, “Giang Bạch Lộ, nói thật với

cậu

nhé.

Mặc dù cậu

Dụ muốn giới thiệu

cậu cho tôi, nhưng cậu thật sự

không phải là

kiểu

người

tôi

thích. Chuyện của chúng ta, dừng ở

đây đi.”

Giang Bạch Lộ bình

tĩnh đồng ý: “Được.”

Tống

Đường

mỉm

cười đứng

thẳng

người dậy: “Thứ tôi

đổ vào không phải là thuốc độc gì

đâu,

chỉ là chút thuốc kí©h thí©ɧ mà thôi. Tôi không lừa cậu, thứ

này

để dành cho Sầm

Qua

uống.” Cậu

ta hơi ngừng lại, quan sát Giang Bạch Lộ từ

đầu xuống

chân,

“Tiểu Giang, cậu vừa về

nước,

vẫn

chưa

tìm được việc phải không?”

Tựa như không rõ ý đồ của

đối

phương, một chút hoang mang hiện lên trên mặt

Giang Bạch Lộ,

“Vẫn

chưa.”

“Ngày nay du

học sinh về nước không phải chuyện

hiếm lạ gì,

thủ đô rộng lớn như

thế,

muốntìm công việc

tốt,

bằng cấp cao

tới đâu cũng không

bằng nền

tảng gia đình.” Tống Đường khẽ gõ ngón

tay lên mặt

bàn,

thờ ơ mở miệng,

“Nếu cậu có

thể giữ

bí mật

tuyệt đối về chuyện vừa xảy ra,

tôi có

thể cho cậu một chức vị

trung cấp ở

tập đoàn

họ Tống.”

Giang Bạch Lộ sửng sốt

một giây,

khóe

môi

cong

lên,

“Vậy phải

cảm ơn

cậu Tống.”

“Thế

thì…” Tống Đường giơ

tay lên,

đẩy chiếc ly đế cao về phía cậu,

“Để

thể

hiện sự chân

thành của cậu,

hai mươi phút sau,

tôi muốn

thấy,

tự

tay cậu đưa ly rượu này cho Sầm Qua,

làm cho anh ấy uống

hết.”

Hết chương 7