Hai
ngày
chờ đợi
trôi qua,
không
nhận được
tin
tốt.
Tống Đường
cuối
cùng
cũng không
thể
chịu đựng được,
buổi
tối
trước khi đi
ngủ,
gửi
một
cái
tin
nhắn
thăm dò
cho Sầm Qua.
Trong giấc
mơtối đó,
hạnh phúc
mơ
thấy
cậu
ta kéo
cánh
tay Sầm Qua,
vênh vang kiêu
hãnh
ngồi
trước
mặt Giang Bạch Lộ,
khiến
cậu
nhục
nhã
mặc
cảm
cùng
cực.
Giấc
mơ đầy
màu sắc xuất
hiện,
Tống Đường
thức dậy vào bốn giờ sáng.
Trước
tiên
cậu
ta
nhìn điện
thoại di động
nhưng không
nhận được bất kì
tin
nhắn
nào.
Cùng
lúc đó,
Giang Bạch Lộ
ngủ
rất
ngon
trên giường
của Sầm Qua.
Tống
Đường
kẹp
chăn
trằn
trọc
khó ngủ, thật vất vả
đến
rạng
sáng,
ngồi
dậy
nhìn
điện
thoại, vẫn
không có
tin mới chưa đọc.
Sầm Qua
mở
mắt,
buông
cánh
tay đang ôm eo Giang Bạch Lộ
ra,
giơ
tay bóp
mũi
cậu,
dùng giọng
nói
hơi khàn
lúc
mới
tỉnh
ngủ gọi
cậu
rời giường.
Giang Bạch Lộ khó
thở
thức giấc,
ngước
mắt
nhìn khuôn
mặt gần
trong gang
tấc
của Sầm Qua,cuối
cùng
cậu
mới
nhớ
ra
rằng
cậu đồng ý
chạy bộ
thể dục buổi sáng với đối phương.
Giang Bạch Lộ
nâng
chân
thân
mật gác
lên bắp đùi Sầm Qua,
giả vờ
mất
trí
nhớ,
“Làm
cái gì?”
Sầm Qua đẩy
chân
cậu
ra,
vỗ
nhẹ
mặt
cậu,
nói: “Đừng giả
ngu,
tôi biết em
nhớ
rõ.”
Giang Bạch Lộ đau khổ
than
thở
một
tiếng,
ngồi dậy,
nhưng giây
tiếp
theo
cậu
mềm oặt
ngã vào vai
anh,
con
mắt
nhắm
tịt,
một bàn
tay
ngựa quen đường
cũ
luồn vào
trong áo
ngủ
của Sầm Qua,
ấn
từng khối
cơ bụng
rắn
chắc
của
người đàn ông
mà đếm,
cuối
cùng
thỏa
mãn
liếʍ
môi,“Yên
tâm đi,
một
ngày không
chạy
cơ bắp không
mất đâu.”
Sầm Qua
nhướn
mày,
cũng vươn
tay
mơn
trớn dọc eo
cậu,
sờ soạng
cơ bụng phía dưới áo
ngủcủa
cậu.
Bị bàn
tay
thô
to
của
người đàn ông
nhẹ
nhàng
chạm đến,
cơn buồn
ngủ
của Giang Bạch Lộ bỗng
chốc giảm
hơn
một
nửa,
khẽ
hít
một
hơi
co
lại
cơ bụng,
ưỡn
ngực,
giọng
nói
mậpmờ: “Sờ
lung
tung gì đấy?”
Bàn
tay rộng rãi của Sầm Qua che phủ cái
bụng cậu,
tiếng nói
trầm
thấp ẩn chứa niềm vui,nhưng lại
tỏ ra không nể nang gì cả: “Ngày khối cơ duy nhất
trên
bụng em
biến mất,
cũng là ngày chúng
ta chia
tay.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Cậu không phản đối,
mở
to mắt,
xoay người ngồi vắt ngang qua
thân người đàn ông,
hai
tay cầm đồ vật căng phồng ở đũng quần đối phương,
lười
biếng ngước mắt lên: “Đồ chơi của anh nói cho em
biết,
nó cũng không muốn ra ngoài chạy
thể dục,
nó chỉ muốn sung sướиɠ ngay
bây giờ.”
Sầm Qua không
thay đổi sắc
mặt,
“Đây
chỉ
là
một
hiện
tượng sinh
lý bình
thường.”
Giang Bạch Lộ im
lặng
một giây,
buông
lỏng
tay đặt
lên đầu vai
người đàn ông,
hai
chân
tách
ra quỳ
trên ga
trải giường,
mông
cong
lên và
cơ
thể
nghiêng về phía
trước
ngực đối phương,
ghé vào
tai
anh dịu dàng
nói: “Nhưng
cái
mông
của em vừa
mới
nói
cho em biết,
nó
lại đói bụng
rồi.”
Người đàn ông
nghe
thấy
liền
ngừng
lại,
hai
tay
tiện
thể
lần
theo
lưng Giang Bạch Lộ xuống đếnmông đối phương.
Anh đè Giang Bạch Lộ
lên
chăn,
nghiêng
người áp đến.
Chuyện
chạy
thể dục buổi sáng
cứ
thế
thất bại
thảm
hại.
Tống
Đường
ngủ
không
ngon, vẻ
mặt mang theo áp suất thấp đi
tới đi lui
trong biệt thự, đυ.ng phải người hầu dậy
sớm
làm việc liền muốn mở miệng dạy bảo
vài
câu.
Cậu ta ném
điện
thoại di
động
vào trong
phòng
ngủ,
kìm
nén tâm trạng muốn xem di
động, đen
mặt
ngồi
bên bàn ăn
chờ
bữa sáng.
Miệng
không ngừng nàn phàn động tác
của
nữ đầu bếp
quá
chậm,
cậu
ta quên mất bình thường cậu ta
ngủ
đến khi mặt trời lên
cao
mới dậy.
Hai
người đổ
mồ
hôi đầm đìa kết
thúc vận động
trên giường.
Giang Bạch Lộ
nằm ở
trên giườnghơi
thở dốc.
Sầm Qua đứng
lên,
bước vào phòng
tắm
tắm
rửa.
Giang Bạch Lộ
ngồi dậy
nhìn đồng
hồ,
cầm điện
thoại di động Sầm Qua đặt ở đầu giường,
nhìn
thấy
trên
màn
hình khóa
cómột
tin
nhắn văn bản
chưa đọc gửi
từ Tống Đường.
Cậu lấy điện
thoại của cậu gọi cho Tống Đường,
không
bất ngờ phát
hiện đối phương đã chặn số của cậu.
Giang Bạch Lộ nở nụ cười,
cầm lấy di động xuống giường đi gõ cửa phòng
tắm,
“Em cóthể xem điện
thoại di động của anh không?”
Trả lời cậu là
một dãy số
giải
khóa
màn
hình.
Sau khi ăn sáng xong,
Tống Đường
nhìn
lên
chiếc đồng
hồ
tròn
treo
trên
tường,
không kìm
lòngnổi bước
nhanh
lên
tầng.
Hai phút sau,
cậu
ta đẩy
cửa phòng
ngủ,
đường
nhìn quét
ngang quamặt giường…
Điện
thoại di động
nằm
ngửa
trên giường vẫn
trong
trạng
thái
màn
hình đen,
nhưng
lại
có đèntín
hiệu yếu ớt
lóe
ra phía dưới.
Tống Đường vui vẻ,
bước
tới
cầm điện
thoại di động
lên,
mở khóa
màn
hình
thoáng
nhìn
người gửi
tin
nhắn
chưa đọc đến,
cậu
ta
càng không
thể khống
chếhạnh phúc
nảy
lên
trong
lòng.
Nhưng vẫn
chưa kết
thúc.
Điều khiến
cậu
ta
ngất
ngây
hơn
nữa
chính
là,
Sầm Qua dĩ
nhiên
hẹn
cậu
ta
cuối
tuần đến
nhàanh ăn
cơm.
Anh và
cậu
con
trai
nhà giàu
mới
nổi
của gia đình
họ Giang…
đại khái đã
triệt đểchấm dứt.
Tống
Đường
cầm
điện
thoại
di động,
ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào
tin
nhắn
kia,
khóe
miệng
cong
lên
không
ngừng được.
Tuy nhiên,
cho
đến sáng thứ bảy, cậu ta
thấy
biển
số xe
quen
thuộc ở Jade Garden, mới
nhận
thấy
không thích hợp. Sầm Qua
không chỉ
mời
một mình cậu ta, mà
còn mời Dụ
Quân
Lân
và Tần Nhất Hành đến, đây
chỉ
là một buổi tụ
tập bạn bè
thông thường mà thôi.
Cậu
ta âm
thầm cắn môi,
nhưng niềm vui
trên khuôn mặt không
hề sụt giảm,
tiến ra nghênh đón,
dường như không có việc gì mà chào
hỏi
hai người ở cửa
thang máy.
Cửa
thang
máy
mở
ra,
ba
người bước vào.
Thang
máy đi
lên,
Tần Nhất Hành
nói
chuyện với Dụ Quân Lân,
chỉ
mình Tống Đường đứng
trong góc,
vẻ
mặt
tối
tăm
nhìn
chằm
chằm vào
chữ sốmàu đỏ không
ngừng
tăng
lên.
Thang
máy
dừng
ở tầng tương ứng rồi
mở ra, Tống Đường bước ra ngoài đầu tiên, sau đó
bình
thản
xoay
người
lại,
đôi
mắt đào hoa lướt qua
mặt
Dụ Quân Lân và
Tần Nhất Hành,
giống
như
nhớ đến điều gì
đó,
cậu ta vui
vẻ nheo mắt lại.
Giang Bạch Lộ không được
mời.
Chỉ
cần
tên
nhà giàu
mới
nổi
nhà
họ Giang suốt
ngày dính
lấy Sầm Qua kia không
tới,
tâm
trạng
của
cậu
ta
tự
nhiên sẽ
tốt
hơn.
Hai phút sau,
Sầm Qua
từ
trong phòng đi
ra
mở
cửa
cho
họ.
Người đàn ông
mặc quần áo
rộngthùng
thình,
xỏ đôi dép
lê
tối
màu,
vẻ
mặt
mất
tập
trung dựa vào
tủ giày
nhắc
nhở
họ
thay giày,trông
như vừa
ra khỏi giường.
Sau khi ba
người vào
nhà,
Sầm
Qua ngược
lại không
có chút ý
muốn
chiêu
đãi
khách
quý,
chỉ
bỏ lại một
câu
cứ tự
nhiên, sau đó
xoay
người
đi vào phòng ngủ. Tần Nhất Hành và
Dụ Quân Lân hiểu ngầm trong lòng,
cũng
có ý
tưởng
và suy đoán đại khái, lặng lẽ
đưa
mắt nhìn Tống Đường.
Tống
Đường
– ở
trung
tâm
của sự chú
ý –
hoàn
toàn
không
phát
hiện
sự khác thường, thậm chí
cậu
ta còn ung
dung
tự tại ngồi xuống sofa,
thoải
mái
bắc một chân lên, lúc này
mới
nhàn
nhã quan sát cách bố
trí
của căn phòng.
Chỉ một lát sau,
khi ánh mắt quét qua
tách cà phê đặt
tùy
tiện
trên
bàn,
Tống Đường nhíu mày,chút vui vẻ còn sót lại
trong lòng ngay lập
tức
biến mất.
Đó
là
hai
chiếc
cốc
thủy
tinh
tinh xảo giống
hệt
nhau,
thân
cốc
trong suốt sáng bóng được đặtcạnh
nhau,
trong đó
có
một
chiếc
cốc
còn dư
một
nửa
nước
chưa uống
hết.
Nhìn qua giống
nhưlà…
một
cặp
cốc
thủy
tinh
tình
nhân.
Tống
Đường
xị mặt đứng lên, đi
về phía phòng
tắm.
Cậu
ta
thô lỗ giật cửa,
trong khoảnh khắc ánh mắt chạm đến những vật dụng đặt
trong phòngtắm,
con mắt chợt
trở nên lạnh lẽo.
Hai
cái
cốc súc
miệng
cùng kiểu dáng khác
màu sắc,
hai
cặp bàn chải đánh
răng
một kiểu
nhưng khác
màu,
hai
chiếc khăn
rửa
mặt đồng kích
cỡ khác sắc
màu,
cùng với
một
tuýp kem đánh
răng dùng
chung.
Tống
Đường
vội
vã trở về
phòng
khách, đúng lúc gặp
Sầm
Qua đi ra
từ phòng ngủ. Đuôi mắt thoáng
nhìn
động
tác đóng cửa phòng ngủ của người đàn ông, cậu
ta xông thẳng
lên muốn lướt qua Sầm Qua
nhìn
vào
trong
nhưng lại
chú
ý đến
dấu
hôn chói mắt trên cổ
đối
phương, ánh mắt
cứng
lại,
sau
đó co
rút
dữ dội.
Tống
Đường
tức
muốn
hộc máu mà
cất
cao giọng
nói,
nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Người
đó, là ai?”
Giây
tiếp
theo,
như
thể
trả
lời
câu
hỏi
của
cậu
ta,
cánh
cửa phía sau
người đàn ông bị
người phíatrong kéo
ra,
Giang Bạch Lộ
mặc
một bộ đồ ở
nhà khá
rộng
từ sau
lưng Sầm Qua
chậm
chạp đitới.
Cậu vò mái
tóc ngắn đen
tuyền
hơi rối loạn do vừa ngủ dậy,
xắn
tay áo dài lên như không có người ngoài ở nhà,
sau đó cậu mới ngẩng mặt nhìn khuôn mặt
tái xanh của Tống Đường,
híp mắt khẽ ngáp,
hơi nâng khóe môi,
“Chào
buổi sáng,
cậu Tống.”
Vẻ mặt Tống Đường vặn vẹo, trong khoảnh
khắc,
cậu
ta còn tưởng rằng mình đang mơ
thấy
ác mộng chưa tỉnh.
Cậu ấm nhỏ nhà
họ Tống
từ
trước đến nay kiêu căng và
bướng
bỉnh,
sống
hơn
hai mươi mấy năm,
cuối cùng phải chịu đựng nỗi đau chưa
từng có.
Cậu
ta
tức giận đến mức
hai mắt
biếnthành màu đen,
không quan
tâm đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Hai
người
còn
lại
trầm
lặng không
lên
tiếng xem vở kịch,
Tần Nhất Hành
nhướn
mày
cười
nói: “Vô duyên vô
cớ bị
cậu
lợi dụng,
cậu định bồi
thường
cho
chúng
tôi
thế
nào đây?”
Giang Bạch Lộ
cũng
cười
theo,
“Không phải
nói
trước
rồi sao,
mời
các
cậu đi ăn
mà?
Nhưng…” Cậu
ngại
ngùng
nhún vai,
“Không phải ăn ở
nhà
thôi.”
Bốn người lái xe đến nhà
hàng.
Trên
bàn cơm,
Sầm Qua và Dụ Quân Lân nói chuyện kinh doanh,
Giang Bạch Lộ và Tần Nhất Hành đứng dậy đi vệ sinh.
Trên
hành lang Giang Bạch Lộ gọi Tần Nhất Hành,
đưa
bức ảnh cũ
từng
bị Tống Đường
trộm lấy đi cho Tần Nhất Hành xem.
Tần Nhất Hành không
tiếp
nhận
ngay,
chỉ
hơi nghi hoặc hỏi: “Vật gì vậy?”
Giang Bạch Lộ
tựa vào bờ
tường,
mỉm
cười
nói,
“Không phải
từ
rất
lâu
trước đây,
cậu vẫn
muốn xem ảnh
chụp bạn
trai
cũ
của
tôi sao?”
Tần Nhất Hành nhăn mặt, “Cậu vẫn chưa quên bạn trai cũ
của cậu?”
Hắn cầm lấy bức
ảnh
nhưng
không cúi
đầu
nhìn,
ngược lại
cố tình nhỏ giọng nói, “Nếu cậu và
Sầm
Qua đang yêu nhau, cậu không nên mang theo ảnh chụp bạn
trai
cũ.
Người
như
họ, không
cho phép trong
mắt có một
hạt
cát.”
Giang Bạch Lộ
thờ ơ gật đầu,
“Cậu
cứ xem ảnh
chụp
trước đi.”
Tần Nhất Hành mở lòng bàn
tay
ra, cúi đầu quét mắt
nhìn. Thấy rõ
nét mặt của người đàn ông
trên
bức
ảnh,
hắn khϊếp
sợ đến tột
đỉnh. Sau
một
hồi im lặng, hắn hỏi
với
giọng
điệu
phức
tạp:
“Cậu
nói
cậu thích
Sầm Qua…
có phải bởi vì
anh
ta giống bạn trai cũ
của cậu?”
Giang Bạch Lộ không
trả
lời
hắn,
không
nhanh không
chậm
lấy
lại
tấm
hình kia,
ra
hiệu
cho đối phương ghé sát
cậu.
Tần Nhất Hành vô
thức
nghe
theo,
Giang Bạch Lộ
tự
nhiên
cười
cợt,
tiến đến
cạnh
tai
hắn để
lại
một
câu: “Cho đến bây giờ
chưa
từng
có bạn
trai
cũ.”
Tối nay, Giang
Bạch
Lộ và
Sầm
Qua đến bờ
sông
để ngắm cảnh đêm. Họ đi
trên
cây cầu ồn
ào náo nhiệt băng qua con sông trong làn gió
đêm
dịu nhẹ, ánh đèn đường lờ mờ kéo dài cái
bóng
lặng
lẽ theo phía sau họ.
Sầm Qua giơ
tay
lên ôm
lấy vai Giang Bạch Lộ,
tiếng
nói
trầm
thấp dễ
nghe được gió
thổi vào
taicậu,
“Lúc đi ăn,
em và Tần Nhất Hành
ra
ngoài
làm gì?”
“Em cho cậu ấy xem
bức ảnh Tống Đường đưa cho anh.” Giang Bạch Lộ cong đôi mắt,
“Kể ra cũng lạ
thật,
người quen của anh,
bao gồm cả chính anh,
vậy mà không nhận ra người
trongbức ảnh đó là anh.”
Sầm Qua không
cho đó
là điều
hiển
nhiên
mà
nâng khóe
miệng,
“Hầu
hết
thời gian,
bởi vì quá quen
thuộc,
nên không dám
nhận
ra.
Giống
như…” Người đàn ông khẽ
nhíu
mày,
rơi vào
trong khoảnh khắc
tự
hỏi
ngắn
ngủi.
Giang Bạch Lộ
tiếp
lời
anh,
“Giống
như em
lúc
nhìn
thấy
anh ở
trong
nước sau
hai
năm.”
Cậu dừng chân,
đặt
tay lên lan can cầu và
híp mắt cười,
“Mặc dù anh không nhớ nhiều
thứ,nhưng
thật ra em cũng không quan
tâm.
Nếu không còn
hồi ức
thì vẫn có
thể sáng
tạo ra chúng,
chỉ cần chúng
ta không rời xa nhau.
Nhưng mà…” Giang Bạch Lộ do dự giây lát,
quay đầu nhìn về phía đối phương,
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Sầm Qua
nhướn
mày,
“Chuyện gì?”
“Chiếc nhẫn mà mẹ anh để lại cho anh…” Giang Bạch Lộ
ho nhẹ một
tiếng,
“Anh không nhớ đã đặt nó ở đâu phải không.”
“Tôi không nhớ,
nhưng tôi còn không đến nỗi không có đầu óc.” Sầm Qua lười
biếng cắt ngang lời cậu,
“Tôi đưa cho em rồi,
đúng chứ?”
“Đúng là anh đã
tặng cho em.” Giang Bạch Lộ chột dạ gật đầu,
“Nhưng nó đã
bị em đánh mất.” Cậu nói xong câu đó,
nhanh chóng quay đầu nhìn nét mặt người đàn ông,
nhẹ giọng
thanh minh một câu,
“Trước đây cũng nói rồi,
lúc đó anh không
trách em,
bây giờ anh cũng không được
trách em.”
Sầm Qua
cười
hừ,
liếc
mắt
nhìn
cậu
một
cái,
“Được,
tôi không
trách em.
Nhưng
mà,
em
làm
mất đồ
của
tôi,
phải bồi
thường
cho
tôi.”
Giang Bạch Lộ
mỉm
cười,
“Anh
muốn bồi
thường gì đây?”
Người đàn ông
ngẫm
nghĩ
một giây,
“Em xoay
người
lại đi.”
Giang Bạch Lộ
theo
lời quay
người
lại,
trước
mặt xe
cộ gào
thét
chạy qua,
mấy
mét bên
trái
có vài đôi
tình
nhân
trẻ
tuổi
rúc vào với
nhau,
mấy
mét bên phải
là đôi vợ
chồng già
lãng
mạn
chụp ảnh dưới ánh đèn đường.
Sầm Qua giơ
tay kéo
mặt
cậu đến,
trong dòng xe bất
tận và
tiếng
nóicười
của
người qua đường,
anh
cúi đầu
ngậm
lấy
môi
cậu.
Hình ảnh xe
cộ đung đưa đọng
trong võng
mạc
một giây,
tiếng
người đan đen không đồng đều yên
tĩnh
trong
tai
một giây.
Một giây sau đó,
vẻ
mặt Sầm Qua
nhàn
nhạt,
anh đứng
thẳng dậy,ôm
cậu bước về phía
trước.
Giọng
nói
trầm
thấp
theo gió đêm đầu
hạ
tản
ra dọc đường.
“Hôn anh coi như
bồi
thường?”
“Không…” Niềm vui
bất
tận
bị gió cuốn vào
bầu
trời đêm cao cao,
“Đây chỉ là món khai vị
tối nay.”
Trăng
khuyết trắng hơn màu tuyết, sao trời lấp lánh đày
đặc
như biển,
ngày
mai lại là
một
ngày
đẹp trời.
Hết chính văn