Chương 50

Giang Bạch Lộ

tỏ vẻ

ngạc

nhiên.

Sầm Qua

hiểu

lầm

rằng điệu bộ

của đối phương

là do

tâm

tư bị vạch

trần,

thậm

chí

còn bực bộihơn,

l*иg

ngực

nhấp

nhô dữ dội,

cuối

cùng

anh

hơi

nhắm

mắt

lại,

xoay

người

ngồi xuống

mép sofa.

Trái

tim dường

như

chìm xuống đáy biển vô

tận,

cảm giác vô

lực xưa

nay

chưa

từng

có ùn ùn kéo đến.

Màu đỏ

mờ

mang

theo

cơn giận

trong

con

ngươi

của

người đàn ông đột

ngột biến

mất,

dườngnhư

người

một giây

trước ấn Giang Bạch Lộ

lên

tường ép

hỏi



lỗi giác

của

cậu,

Sầm Qua

ném bức ảnh

trong

túi

lên bàn

trà,

“Cho em ảnh

chụp.”

Nói xong,

anh

hơi

ngừng

lại,

giống

như đang

cực

lực bình phục

cảm xúc

trong giọng

nói,

hoặc giống

như khúc

mở đầu bình yên

trước khi

cơn giông đến.

Giang Bạch Lộ bước

lên

hai bước về phía bàn

trà.

Sầm Qua đột

nhiên

nhấc



mắt

lên,

ánh

mắt

như

một

thanh kiếm sắc bén đóng đinh

cậu

ngaytại

chỗ,

âm

thanh dường

như được bao bọc bởi băng

tuyết,

“Cầm ảnh

chụp,

cút đi

cho

tôi.”

Con

ngươi đẹp đẽ

của Giang Bạch Lộ

chợt

co

rúm

lại,

nhưng

cậu vẫn

thẳng

tắp

nhìn

anh,

chậmchạp không

có bất kì động

tác gì.

Sầm Qua dường

như

thiếu kiên

nhẫn đến

cùng

cực,

hoàn

toàn

mất đi sự

nhẫn

nại

tiêu

tốn

thời gian ở

cùng

cậu,

toàn

thân

tỏa

ra sự

lạnh

lẽo

mà đứng dậy,

không

thèm quay đầu bước về phíatrước

cửa.

Giang Bạch Lộ

rốt

cục

nhíu

chặt

lông

mày,

giọng

nói bất ổn gọi

người đàn ông: “Sầm Qua.”

Sầm Qua

lờ đi,

lấy

chìa khóa xe

trên

tủ giày,

bàn

tay

chạm vào

nắm

cửa.

Tâm

trí Giang Bạch Lộ

trống

rỗng,

trong

một khoảnh khắc,

đôi

mắt

cậu

thậm

chí không



tiêu điểm,

nhưng đôi

tai vẫn

nghe



ràng giọng

nói

cất

cao

của bản

thân: “Chris,

mẹ



anh đứng

lạicho em!”

Bàn

tay đẩy cửa của Sầm Qua vô

thức dừng lại một giây.

Nhưng dù chỉ

trong một giây,

cũnghoàn

toàn đủ để anh

hoàn chỉnh

thu chữ

tiếng Anh mà Giang Bạch Lộ

thốt ra dưới

tình

thế cấpbách vào

trung

tâm xử lý

thông

tin của não

bộ…

Anh nghe

hiểu ý

tứ

trong lời nói của Giang Bạch Lộ,

cũng nghe được xưng

hô xa lạ mà Giang Bạch Lộ nói với mình.

Trong

nhiều trường hợp, phải mất một thời gian dài

để mở đường vào trái tim

sắt

đá. Nhưng

thường thường,

mềm lòng chỉ cần một cái

chớp

mắt.

Trong

nháy

mắt

giọng

nói

của Giang

Bạch

Lộ rơi vào

tai,

Sầm

Qua rõ ràng nghe thấy tiếng vang phát ra

của

vật gì đó

giống

như

phá băng nhẹ nhàng mở tung đáy

lòng

mình. Anh

vừa

tức giận vừa bực dọc

nhận

ra rằng,

anh mềm lòng rồi.

Sầm Qua bình

thản xoay

người qua,

đường

nhìn

chạm vào đuôi

mắt

hơi đỏ

lên

của Giang Bạch Lộ,



ràng

mà dừng

lại.

Toàn bộ sự

mỉa

mai vừa

trượt đến bên

môi đều

tan

thành

mây khói,Sầm Qua

cực kì kiềm

chế kéo

căng

hàm dưới,



thức duy

trì sự

thờ ơ

trên khuôn

mặt.

Giang Bạch Lộ

trở

tay không bị vì

cú quay

người đột

ngột

của

anh.

Cậu sững sờ

chớp

mắt,

rốtcục

tự

hoàn

hồn,

nhanh

chóng giơ

tay

lau khóe

mắt.

Giây

tiếp

theo,

khuôn

mặt

cậu bình phục

như

thường

lệ,

nhưng giọng

nói vẫn

hơi khàn

như

cũ: “Anh

nói đúng,

em

thực sự không

thể

nào quên bạn

trai



của em.

Anh

cũng

nói

rất đúng,

đôi khi em

nhìn

anh,

trong đầu

thật sự

nghĩ đến

lại

là bạn

trai

cũ.”

Con

ngươi giận dữ sôi

trào

của Sầm Qua

theo dõi

cậu,

nhiệt độ

trên khuôn

mặt

anh

lần

nữa giảm xuống dưới không.

“Nhưng mà…” Giang Bạch Lộ khe khẽ

thì

thầm.

“Nhưng mà…” Mắt cậu sáng như đuốc,

ngẩng mặt lên,

giống như một lời phàn nàn đơn giản,“Bạn

trai cũ chết

tiệt của em,



ba là người Trung Quốc,

mẹ là người Mỹ.

Anh ấy là con

trai Trung Mỹ,

màu đồng

tử của anh ấy rất đẹp,

là màu

hổ phách,

nhưng màu

tóc lại là màu đen giống em.”

“Ba anh ấy là đại gia ở Trung Quốc,

người mẹ đã mất của anh ấy là nghệ sĩ violin

bình

thường ở Hoa Kỳ,

nên anh ấy

thích nghe đàn violin,

còn luôn cười em

hay nghe những

bài

hát nhạc popthịnh

hành.”

“Hình xăm

trên lưng anh ấy là một con cá voi

biển màu xanh,

hoa văn là em chọn.

Anh ấy

từng chê cá voi xanh quá mức ẻo lả,

nhưng vào ngày sinh nhật em lại

tặng em cá voi xanh.”

“Mẹ anh ấy

từng để lại cho anh ấy một chiếc nhẫn

trước khi

bà mất,

bảo anh ấy

tặng cho

bạn gái

tương lai của anh ấy,

cuối cùng anh ấy đã

trao nó cho em.”

“Anh ấy

biết em không

biết đánh lộn,

bởi vì anh ấy

từng cùng em đánh nhau một

trận.

Em chỉ nói cho một mình anh ấy

biết lý do cụ

thể của

tên cúng cơm của em.

Em

từng

tặng anh ấy một chiếc đồng

hồ đeo

tay màu

bạc vào ngày sinh nhật của anh ấy,

em còn

tặng anh ấy một chiếc áohoodie đôi màu nâu sẫm.”

“Anh ấy

thích ăn cơm

tây,

không

thích đồ ăn Trung Quốc.

Trước khi yêu em,

anh ấy luôn

tin rằng mình là

thẳng.”

Cuối

cùng,

Giang Bạch Lộ

tạm dừng

một giây,

con

ngươi

như

có gợn

nước

lắc

lư dao động,

cậuthở dài khổ sở,

“Ngày

anh ấy

rời đi,



ngày

mười ba

tháng ba

hai

năm

trước.”

Sầm Qua kinh

ngạc

nhìn về phía

cậu.

Mãi đến giây phút

này,

đầu kíp

nổ

chôn vùi

trong



thể

người đàn ông

rốt

cục được

nhổ

rahoàn

toàn.

Giang Bạch Lộ gắt gao

túm

chặt đầu sợi kíp

nổ,

lần

lượt đếm

từng đường

nhỏ

trên sợi dây đó.

Hết đường

này đến đường khác.

Rất

nhiều ký ức

trong quá khứ

hiện

lên

trong đầu

người đàn ông.

Vào

thời điểm đó,

anh khôngcó

nghi

ngờ gì,

lúc

này quay đầu

lại

lần

theo dấu vết

mới dần dần

nhận

ra.

Ví dụ

như

lần đầu tiên thấy anh, Giang Bạch Lộ tỏ

vẻ ngạc nhiên tột cùng.

Ví dụ

như

nụ hôn ấm

áp khẽ khàng quét qua hình xăm

sau

lưng

anh của Giang Bạch Lộ.

Ví dụ

như

vẻ mặt lưu

luyến của

Giang Bạch Lộ

khi quan sát đồng hồ

đeo

tay đặt trên đầu giường của anh.

Ví dụ

như

Giang

Bạch

Lộ lo lắng thấp thỏm khi

bị anh nhìn thấy ảnh khóa màn

hình

điện

thoại.

Ví dụ

như

sự kỳ

vọng

ẩn sau hồi hộp

và căng thẳng

lúc Giang

Bạch

Lộ đưa ảnh

chụp

trong ví

tiền

cho anh ở

nhà vệ sinh.

Ví dụ

như...

Ví dụ

như

Giang

Bạch

Lộ nằm ở

dưới

thân

anh nhìn mặt anh, trong miệng

thầm

thì gọi tên bạn

trai

cũ.

Chưa bao giờ



ngoại

hình

tương

tự,

cũng

chưa bao giờ

có bạn

trai

cũ.

Ảnh chụp có

thể làm giả,

tên có

thể

thay đổi,

ký ức có

thể

biến mất,

tình cảm có

thể được

tạo ra,duy chỉ có những manh mối một người để lại

trong

thế giới của người khác sẽ không

bao giờ

tanbiến.

Gần

như

mất

hết



trí

anh bước

lên phía

trước,

vươn

tay

tóm

lấy Giang Bạch Lộ…

Sau đó,

ôm

lấy gáy

cậu,

ấn

cậu vào

lòng

anh.

Người đàn ông



mắt,

nặng

nề

nói: “Em



thể

nói

cho

tôi biết.”

Theo sức

lực

của đối phương,

Giang Bạch Lộ vùi

mặt vào

cổ

anh,

hơi bàng

hoàng

thì

thào: “Emthật

muốn

nói với

anh.

Nhưng em ở Mỹ

tìm

anh

hai

năm,

cuối

cùng

lại ở

trong

nước

nhìn

thấyanh.

Anh không

chỉ đổi

họ

tên



còn

mất

toàn bộ ký ức.

Thậm

chí em

cũng không biết,

anh biến

mất vào

lúc đó



tình

cờ

hay do ba

anh

cố ý gây

ra.”

“Nếu như là

trường

hợp sau…” Cậu đắn đo mở miệng,

“Nếu em

tùy

tiện

tìm anh,

ba anh chắc chắn sẽ không

thờ ơ mặc kệ.”

Sầm Qua

nhíu

mày

mím

môi,

bàn

tay

trên eo

cậu siết

chặt

thêm.

Sau

một

lúc,

anh

mới

hòahoãn

lại,

cong

môi

cười

rộ

lên,

“Hành vi không

hề kiêng dè sau đó

của em không



chỗ

nào

mà không

nói

cho

tôi biết,

em

tuyệt đối không sợ ba

tôi.”

Giang Bạch Lộ: “…”

Cậu vùng vẫy ngẩng mặt lên,

im lặng nhìn Sầm Qua một lát,

bất ngờ mỉm cười,

“Đó là

bởi vì,

sau đó em

biết,

ông chủ

hiện

tại của

tập đoàn

họ Sầm không phải là

ba anh.

Rõ ràng là…” Cậu

tiến gần

hơn và

hôn môi anh,

tiếp

theo mới không nhanh không chậm nối

thêm nửa sau câu nói,

“Từtrước đến nay

trước mặt anh em chưa

từng kiêng nể gì cả.”

“Nhưng mà về sau không phải em không muốn nói.

Chẳng qua em phát

hiện anh

tin chắc anh là sinh viên đại

học Bắc Kinh.

Thậm chí còn…” Cậu

hơi nheo mắt lại,

“Quan

hệ

hòa

hợp với giáo viên ở đại

học Bắc Kinh.

Em đoán

ba anh

tạo cho anh ký ức mới,

thậm chí còn

tìm

thầy Hứa lừa gạt anh.”

Giang Bạch Lộ đặt

cằm

lên vai

anh,

“Ba

ruột

của

anh

nói với

anh



anh

học đại

học ở Trung Quốc.

Một

người

lạ

mặt không

rõ gốc gác

nói với

anh

rằng

anh

học đại

học ở

nước Mỹ.

Anh sẽtin

ai?”

“Nhưng mà nói

trước

thì

tốt

hơn,

em không cố ý chia rẽ quan

hệ của anh và

ba anh.” Cậu lầmbầm

bổ sung một câu,

ngẩng đầu lên

thì đυ.ng phải ánh mắt như cười như không của Sầm Qua.Giang Bạch Lộ khó

hiểu,

nhẹ nhàng chớp mắt,

“Em đoán sai à?”

Sầm Qua

tâm

trạng

tốt

nhướn

mày,

“Phân

tích

hợp





cơ sở.

Thường

ngày

nhìn

có vẻ

trungthực,

trong đầu

lại



rất

nhiều

thứ

nhiễu

loạn.”

“Tuy nhiên,

có một điều em nói sai rồi.” Người đàn ông cúi đầu xuống,

con mắt màu

hổ phách lộ ra một nụ cười rạng rỡ đầy

hài

hước,

“Không phải

ba

tôi

tìm

thầy Hứa lừa dối

tôi,

mà là

tôi

tìmthầy Hứa để gạt những người khác.

Tôi cần một quãng

thời gian chân

thực

tồn

tại để che giấu chuyện

tôi

từng mất

tròn

bốn năm ký ức với những người như

hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào Sầm gia và những kẻ có ý đồ khác.”

Sầm Qua

thu

hồi

nụ

cười

trong đáy

mắt,

khôi phục sự

thâm

thúy

của

con

ngươi.

Anh

hơinghiêng đầu,

môi

nhẹ

nhàng

chạm vào vành

tai

của Giang Bạch Lộ,

do dự

chốc

lát,

cau

mày

nói: “Tôi gặp

tai

nạn xe

cộ.”

“Vào ngày mười

ba

tháng

ba

hai năm

trước

theo lời em nói.” Anh

hời

hợt nói ngắn gọn,

“Lúc đó sức khỏe

ba

tôi không

tốt,

ông phái người sang nước Mỹ

tìm

tôi,

mong

tôi

trở lại

tiếp quản

tập đoàn.

Tai nạn xảy ra

trên đường đến sân

bay,

hai ngày sau

tôi

tỉnh dậy ở

bệnh viện,

mất đi ký ứcbốn năm và

họ

tên đã dùng

hai mươi mấy năm

trước,

tôi phát

hiện đồng

hồ đang đeo

trên

tay của

tôi cũng

bị

hỏng.

Khi

tôi xuất viện

thì giữ lại quần áo mặc khi xảy ra

tai nạn và đồng

hồ đeotay.

Lúc đó

tôi cứ nghĩ,

chúng có lẽ là

bằng chứng duy nhất có

thể nhắc nhở

tôi đã

từng mất đi một phần ký ức.”

“Nhưng mà…” Sầm Qua nhíu mày,

“Sau đó dọn ra khỏi Sầm gia ở riêng,

tôi ném cái quần cũ kia vào phòng

tạp vật,

áo

hoodie và đồng

hồ đeo

tay lại mang

theo,

tôi không

hiểu

tại sao.”

“Bây giờ rốt cuộc đã

biết.” Người đàn ông cúi đầu

tặc lưỡi,

một lúc lâu sau đó,

anh chợt nhớ

tớibức ảnh cũ mà

bản

thân không nhận ra,

tỏ vẻ ngạc nhiên và ghét

bỏ,

“Trước đây

tôi…

thật sự nghèo đến

thế sao?”