Trên
thực
tế, cuộc gọi của Tần
Nhất
Hành
cho
Giang
Bạch
Lộ còn sớm hơn
điện
thoại từ
Dụ Quân Lân mà
Sầm Qua nhận được mấy ngày. Từ
tháng trước, sau lần ăn
cơm tối cùng Tần Nhất Hành, toàn bộ
tâm
tư của Giang Bạch Lộ
đều
dồn vào người Sầm Qua, còn Tần
Nhất
Hành
lại
bận rộn với công việc giám sát
thu
dọn chỉnh
dốn khu nghỉ dưỡng,
hai người
đã lâu không gặp mặt.
Chính về
thế,
khi Tần Nhất Hành gọi điện
tới,
căn bản không biết
chuyện Giang Bạch Lộ đã bắt được
trái
tim Sầm Qua,
hắn
cam đoan
chắc
chắn
rằng,
đến
lúc đó
cậu sẽ
có
cơ
hội gặp được Sầm Qua.
Giang Bạch Lộ không
hề giải
thích,
cậu
cười
tít
mắt đồng ý
lời
mời
của Tần Nhất Hành
trước.
Tối thứ sáu, cậu đến
khu
biệt
thự nghỉ dưỡng,
trong khi
đó gửi tin nhắn cho
Sầm
Qua,
nói với đối phương buổi tối hôm nay
cậu
không
qua
nhà anh. Sau đó, cậu
cùng
Tần
Nhất
Hành
đến một quán bar trong làng nghỉ dưỡng.
Quán
bar mới thuê một chàng ngoại quốc trẻ tuổi đẹp trai làm
người pha
chế
rượu.
Khi
nhìn
thấy
Giang
Bạch
Lộ,
anh chàng
nhiệt
tình
huýt
sáo,
đẩy
một ly cốc-tai
năm màu sắc lên
trước mặt
cậu,
thẳng thừng gửi ra
lời mời: “Em là
kiểu
mà tôi thích,
đêm nay đến phòng tôi nhé?”
Giang Bạch Lộ
nhận
lấy
ly
rượu,
khẽ khàng
lắc
lư,
ngẩng đầu
lên
tỏ
ra
tiếc
nuối,
“Vậy
rất
lấy
làmtiếc,
anh không phải kiểu
người
tôi
thích.
Hay
là,
anh dạy
tôi
cách
làm đồ uống được không?”
Người
pha
chế tỏ ra
khoa
trương: “Em có
thể đừng không
suy nghĩ gì cả
mà đã
từ chối lời mời của
tôi thế không,
còn
mưu toan đòi học kỹ
năng
pha chế rượu độc nhất vô
nhị trên thế giới từ chỗ tôi. Chàng trai Trung
Quốc
dễ thương
ơi, em là
người
đầu
tiên
đấy.”
“Nhưng mà
tôi
thích.” Người pha chế rượu mở cánh cửa nhỏ
bên
trái quầy
bar,
nghiêng người mời cậu
bước vào,
“Bây giờ
thậm chí
tôi còn nghĩ,
em càng
thêm đáng yêu rồi.” Anh chàng
bắt đầu lải nhải,
“Em nên
biết rằng,
quầy
bar của những người pha chế rượu như chúng
tôi mà nói giống với Lamborghini mà nam giới yêu
thích.
Là sweetheart đầu
tiên đặt chân vào quầy
bar riêng của
tôi,
em
hẳn phải cảm
thấy vinh dự lớn lao.”
Vẻ mặt Giang Bạch Lộ vẫn
như thường, sống ở nước ngoài
sáu năm khiến cậu chai lì
quen
thuộc với
những lời
trêu
chọc
đầu
môi của mấy người da
trắng cao
to cường
tráng. Cậu
hăng
hái
ngồi
trong
quán
bar
đến nửa đêm, lúc trở
lại
phòng, đường chân trời đã
nổi
lên màu trắng bạc nhàn nhạt.
Giang Bạch Lộ
nhắm
mắt
lại và
chìm vào giấc
ngủ sâu,
liên
tục không biết gì về
hình ảnh
tianắng ban
mai
nhẹ
nhàng
ló
rạng đến
cảnh bầu
trời
rực sáng,
sau đó
chuyển dần sang
chói
rọitỏa sáng
mùa xuân đẹp
tươi
ngoài
cửa sổ.
Có
lẽ do gặp
anh
chàng điều
chế
rượu vào buổi
tối khiến Giang Bạch Lộ
mơ
thấy
cuộc sống đạihọc
mấy
năm
trước ở
nước Mỹ.
Cậu đứng
trên
con đường
có
cây
cổ
thụ
trăm
năm
cao
chót vót,phía
trước
mặt
là
thư viện
theo phong
cách
nhà
thờ
cổ xưa,
những
người da
trắng
tóc vàng ôm sách vở qua
lại
như
thoi đưa,
tốc độ
nói
tiếng Anh Mỹ
nhanh và
trôi
chảy giống
như
trong kỳ
thituyển sinh vào đại
học
tiến vào
lỗ
tai.
Giang Bạch Lộ
mờ
mịt xoay
người
lại,
cảnh
tượng
trong
tầm
mắt bỗng
chốc
rách
ra bong
tróctừng
mảng
lớn.
Thư viện
cổ kính và đại
lộ biến
mất,
thay vào đó
là
tầm
nhìn và ánh đèn
tối
mờtrong quán bar,
cùng với
nam sinh
con
lai
tóc đen đứng sau quầy bar
lạnh
nhạt
nhìn về phíacậu.
Ngược
lại
với chàng
pha chế rượu hay nói
mà Tần Nhất Hành thuê đến, bạn trai cũ
của cậu, có thể
gọi
là lạnh lùng ít
lời.
Chính vì
thế,
khi cậu hùng hồn thông báo với
các
người
bạn
của cậu, cậu và
Chris đang hẹn
hò,
thậm
chí không
một ai tin
rằng
cậu
là người được theo đuổi.
Giang Bạch Lộ
trong
mơ đứng ở quán bar
nơi
cậu và Chris
lần đầu
tiên gặp
nhau,
nhẹ
nhàng
thở dài,
sau đó
cậu
chậm
rãi
mở
mắt,
thức dậy
trong ánh
nắng vàng
rực
nhuộm khắp
căn phòng.
Cậu xốc
chăn
lên
ngồi dậy,
ngước đôi
mắt
chưa
tan
cơn buồn
ngủ
lên,
nhìn
chằm
chằm bụi bặmlơ
lửng
trong ánh
mặt
trời,
bỗng
nhiên
cậu phát
hiện
mùa
mưa xuân đã
rời khỏi
một
thời gian,dường
như…
Không biết bắt đầu
từ bao giờ,
thời
tiết
chợt đẹp
hơn.
Giang Bạch Lộ
rời giường đi đến khu vườn dâu
tây.
Sau
nửa giờ bứt dâu
tây,
mái
tóc
ngắn
màu đen
mềm
mại
mượt
mà
trở
thành
một
mớ
hỗn độn,
đám
tóc
trên
thái dương bù xù vểnh
lên.
Ống quần và ống
tay
áo dài thượt được xắn lên
cao,
xiên
vẹo
không
kết
cấu.
Góc áo màu
trắng dính đầy
bùn
đất màu đen và
mảnh
vụn cành lá xanh lục, một
lớp
mồ hôi mỏng bao
phủ
chóp
mũi cậu.
Rất giống
một sinh viên đại học ở độ tuổi hai
mươi.
Một tay cậu cầm
một
chiếc
giỏ
tre nặng trĩu,
đứng
trước
bát
sứ rửa tay
ngoài vườn. Cậu cúi
người duỗi tay
vào
trong
làn
nước
mát lạnh róc rách chảy ra
từ ống tre, phía sau có
tiếng
người và
tiếng
bước
chân chồng lên
nhau
từ xa đến
gần,
dần
dần rõ ràng trong lỗ
tai.
Giang Bạch Lộ
rút
cái
tay kia
ra,
nhẹ
nhàng vung vẩy.
Nước bọt
trong suốt
hất
tung
lên,
cuốn vào
trong gió xuân ấm áp,
phản
chiếu ánh sáng
rực
rỡ
màu sắc dưới ánh
mặt
trời
chói
lóa.
Cậu đứng
thẳng dậy,
cầm
chiếc giỏ
tràn
ngập dâu
tây đỏ
mọng ướŧ áŧ,
xoay
người
nhìn về phía phát
ra âm
thanh,
nhóm
cậu ấm
nhà giàu
của Tần Nhất Hành ăn
mặc quần áo
chỉnh
tề giơ
taynhấc
chân đầy kiêu
ngạo
lững
thững bước
tới.
Người
đàn
ông lai tây có
dáng
người
cao
ngất
giống
như
lần đầu tiên gặp mặt, thờ
ơ rơi lại
phía
sau.
Theo
khoảng cách ngắn lại, nét mặt
đẹp
đẽ anh tuấn từng chút rõ
ràng
hoàn
chỉnh
hơn.
Mãi
đến khi đôi đồng tử
màu nâu hổ
phách nhìn thẳng qua.
Khuôn
mặt
của
người bên
cạnh
anh vẫn
như
thế,
vườn dâu
tây phía sau
cũng
là vườn dâu
tây ban đầu,
Giang Bạch Lộ vẫn
là Giang Bạch Lộ đó.
Nhưng ánh
mắt
của Sầm Qua không
còn
hờhững và xa
cách giống
như
lần đầu
tiên gặp
mặt
mấy
tháng
trước.
Cậu không
cầm điện
thoại di động
trong
tay,
nét
mặt
cũng không
tỏ
ra
ngạc
nhiên
như khi
mớinhìn
thấy đối phương.
Dưới đường
nhìn
trì
trệ
của Sầm Qua,
cậu
cười
rạng
rỡ giơ giỏ dâu
tâycủa
mình
lên,
giọng điệu
nhẹ
nhàng vui vẻ: “Ăn dâu
tây không?
Vừa
mới
hái xong.”
Buổi
chiều vẫn
mở bàn đánh bài
như
trước.
Những
cậu ấm
còn
lại
chỉ
cầm được
một ít
tiền ănchơi
hàng
tháng
mà gia đình
chu
cấp
còn
chưa đủ
tư
cách
tham gia,
cuối
cùng bàn bài
này
chỉcó vài
người
nhóm Sầm Qua
chơi
mà
thôi.
Hai
người phục vụ đứng ở
hai bên
trái phải,
khi
mộtngười xóc bài,
người
còn
lại
cung kính đưa
thuốc
lá
cho
người
chơi.
Sầm Qua lấy một
điếu
thuốc rồi
cắn
trong
miệng, ánh mắt
liếc
qua
phục
vụ sinh đang châm lửa cho
Dụ Quân Lân, bất chợt có
người đặt
một
đĩa trái cây tinh xảo đẹp
đẽ trước
mắt anh. Sầm Qua không hề
quay
mặt,
giọng nói
mất
tập trung:
“Đặt
trở
lại đi.”
Đĩa
trái
cây được đặt
trở về
trên giá,
nhưng
người không
có ý
rời đi.
Sầm Qua
tỏ
ra không
hàilòng,
quay đầu định
nhiếc
móc,
nhưng
lại đυ.ng phải khuôn
mặt
thành
thật
ngoan
ngoãn
của Giang Bạch Lộ,
lời
tới bên
mép
chợt im bặt.
Sầm Qua
rũ
mi
mắt
nghĩ
ngợi
một
lát,
dường
nhưnhớ đến điều gì đó,
anh giơ
tay
lấy điếu
thuốc
trong
miệng xuống.
Lúc này nhân viên phục vụ
hút
thuốc
đã đứng ở
phía
bên
kia của anh, tay cầm
bật
lửa giơ ra
giữa
không trung, bởi vì
động
tác
của Sầm Qua mà
sững
sờ tại chỗ.
Tống
Đường
ngồi
ở phía đối diện quét mắt
qua,
lạnh
lùng
nói:
“Sao
vậy?
Cậu
ta làm anh
mất
hứng
à?”
Sầm Qua không nói gì, Tống Đường tự
đưa
ra kết luận, ngay lập tức
cậu
ta hầm hầm
giận
dữ đứng lên, chuẩn
bị mắng chửi phục vụ
sinh. Người kia vô
duyên
vô cớ gặp
tai
bay vạ gió, nét
mặt
hiện
lên sự sợ
hãi.
Giang Bạch Lộ giơ
tay
tiếp
nhận bật
lửa
trong
tay phục vụ sinh,
hơi khom
lưng về phía Sầm Qua,không đổi sắc
nhìn
người đàn ông,
khuôn
mặt đối diện với sườn
mặt
của Tống Đường và
người khác,
môi
hơi
mím không
có
cảm xúc.
Góc
môi ở phía bên kia gương
mặt
lại
lặng
lẽ
nâng
lên
tạothành
một đường vòng
cung
nhỏ,
cậu
mang
theo
chút bỡn
cợt xảo quyệt
nói,
“Sầm
tổng,
em giúp
anh
châm
lửa.”
Sầm Qua lãnh đạm quan sát
cậu
một lát, chậm rãi đưa điếu thuốc lá
kẹp
giữa
ngón
tay vào miệng,
sau đó tựa
lên
lưng
ghế mềm mại, khuôn mặt hướng về phía cậu
khẽ
nâng
lên,
ra hiệu bằng động tác giơ
cằm.
Ánh mắt của Tống Đường phía đối diện chợt sâu
thêm.
Một
tuần
trước cậu
ta
bảo Dụ Quân Lân gọi cả Giang Bạch Lộ đến,
ý định
ban đầu là muốn nhìn xem mấy
tháng không gặp Giang Bạch Lộ
trơ
trẽn
bám dính lên Sầm Qua,
rốt cuộc có
thể làm cho anh liếc mắt được mấy lần.
Lúc đó, cậu ta
hoàn
toàn
không
đoán
được, hôm
nay
trước
mặt
Sầm Qua, Giang
Bạch
Lộ cũng chen chân tạo nên
một
chỗ đứng.
Xem như có
chút
bản
lĩnh,
nhưng mà,
Tống
Đường lơ
đãng
chống
đầu,
trong mắt
toát
ra sự giễu cợt
nhàn
nhạt, chỉ
được
đến thế thôi.
Cậu
ta
chìm đắm
trong
mạch suy
nghĩ
của
mình,
từ đầu đến
cuối
chưa
từng
thấy được,
trong điểm
mù bị
ngăn
chặn bởi
cơ
thể
của Giang Bạch Lộ,
cậu
cúi
người giúp Sầm Qua đốt
lửa,
mộttay
trống không
che ở phía
trước điếu
thuốc,
cùng
lúc
cắt đứt đường
nhìn phía
chính diện
củangười khác,
cậu xấu xa giơ
ngón út
của bàn
tay kia
lên,
nhẹ
nhàng
cọ xát khe
môi
của
người đàn ông.
Tống
Đường
càng
không thấy được, Sầm Qua
đột
ngột
ngước
mắt
lên,
tỉnh
bơ hạ
tầm
nhìn
xuống, môi
khẽ
động
đậy,
lặng
lẽ phun ra
vài
chữ:
“Buổi
tối
sẽ trừng phạt em.”