Chương 33

So với Giang Bạch Lộ, nét

mặt

Sầm Qua chẳng có vẻ

gì là

vui

vẻ, giống

như nhiễm

một lớp bụi đen

do khí thải của chiếc xe

tải

xả vào mặt, một

luồng khí

lạnh

lưu

động

tỏa từ trong ra

ngoài.

Đèn báo

hiệu

trên đường phố

chuyển

từ

màu xanh sang

màu đỏ,

Giang Bạch Lộ và Lương Hiết đứng ở

lối vào

nhà

hàng,

nhìn

người đàn ông phía đối diện quay

lại

nói vài

lời với

cấp dưới

mặctây

trang đi giày da giống

anh,

bỏ

họ

lại và băng qua

những vạch

trắng

trên

con đường,

bướcthẳng đến.

Đi đến

trước

mặt

hai

người,

trong đầu

anh

chợt

hiện

lên

hình ảnh

nụ

cười

tươi đẹp

như

làn gió xuân

của Giang Bạch Lộ,

bỗng

nhiên

cảm

thấy sự bực

mình

nín

nghẹn đầy bụng không



chỗtrút

ra.

Anh không

thèm

liếc

nhìn

chàng

trai

trẻ

tuổi bên

cạnh

cậu,

trực

tiếp



mắt

nhìn đỉnh đầu

của

con

chó

ngu xuẩn đang vẫy đuôi bên

chân Giang Bạch Lộ,

câu

hỏi

lạnh

lẽo đổ ập xuống Giang Bạch Lộ: “Ai

cho

cậu

chưa xin phép

tôi đã dắt

chó

của

tôi

ra

ngoài?”

Giang Bạch Lộ

mím

môi,

khuôn

mặt xinh đẹp

cúi gằm xuống,



cùng

tự giác

nhận

lỗi: “Xin

lỗi.”

Sầm Qua bị

một

câu xin lỗi của

cậu

chặn

miệng, không còn gì để nói, theo tiềm thức cảm nhận được, mỗi lần

nhìn

thấy

dáng

dấp

ngoan

ngoãn dễ

bảo này của cậu, ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu anh

dĩ nhiên

là dẫn người trở về,

đặt

trên

giường cuồng nhiệt dạy dỗ.

Lương

Hiết

đứng

một

bên quét mắt nhìn qua nét

mặt

hai người,

đột

nhiên

cậu ta mở

miệng chen ngang, đôi mắt hướng về

phía

Sầm

Qua:

“Ngài

Sầm,

ngài

còn

nhớ tôi không?”

Mạch

suy nghĩ của Sầm Qua

bị gián đoạn,

thản

nhiên

nhíu

mày,

“Cậu

là?”

Giọng

nói

của Lương

Hiết

đầy kính cẩn: “Tôi là sinh viên của

thầy

Hứa.”

Sầm Qua liếc nhìn cậu ta

một cái, vẻ mặt

lạnh

nhạt

xa cách gật đầu.

Lương

Hiết

thu

hồi ánh mắt, trầm ngâm quét mắt nhìn chó

bự khôn ngoan

ôm rịt lấy

chân

Giang Bạch Lộ,

cười

với

cậu,

gọi biệt danh mà khi

còn

bé cậu ta

đánh

nhau

với Giang

Bạch

Lộ trên tấm thảm ở phòng

khách

hay

gọi:

“Điểu

ngốc

(chim ngốc), cậu cũng quen ngài Sầm à?”

Giang Bạch Lộ bình

tĩnh

liếc

mắt

nhìn

cậu

ta,

trước

mặt Sầm Qua,

cậu vẫn duy

trì

nét

mặt

thảnnhiên

mà gật đầu,

thậm

chí

còn đùa giỡn: “Ngài Sầm

thuê

tôi

nuôi

chó giúp

ngài ấy.”

Lương

Hiết

nói

chuyện với

cậu

thêm

một lát, cuối cùng lấy lý

do buổi tối còn có

việc

phải

làm,

cậu ra cất

bước

đi trước.

Trong lúc

đó,

cậu ta không còn nhắc đến

việc

chở

Giang

Bạch

Lộ về nhà

nữa.

Mãi đến khi bóng lưng của

đối

phương biến mất

cuối

đường nhìn, Sầm Qua

mới

cười

lạnh

với Giang

Bạch

Lộ: “Cậu rảnh quá nhỉ. Hôm qua

đi ăn với

nữ ngôi sao trong giới giải trí, hôm nay lại

cùng

nghiên cứu sinh đại

học

Bắc Kinh ra ngoài ăn

uống.”

Trong

làn

gió đêm nhè nhẹ

đầu

mùa xuân,

Giang

Bạch

Lộ khẽ nheo mắt, niềm vui lợt

lạt

xen lẫn trong giọng

nói:

“Mặc

dù kết quả

thi

đại học của tôi

be bét, nhưng

vẫn có bạn

thi

đậu đại học Bắc

Kinh.”

“Cậu

nghĩ

tôi

là đồ

ngốc sao?” Sầm Qua

nặng

nề vạch

trần

cậu,

“Bạn

mà đến ăn ở

nhà

hàng

tìnhnhân?”

Giang Bạch Lộ

ngẩng đầu

nhìn về khuôn

mặt đẹp

trai bực bội

của Sầm Qua,

nháy

mắt với

anh,giọng

nói vừa

nhẹ

nhàng

lại vừa

từ

tốn,

mới

nghe,

dường

như

là phàn

nàn

một

cách

thân

mật,cũng giống

như đang

nghiêm

túc

tự

thuật

lại sự

thật,

như

thể bông

tuyết

trắng

muốt

nhẹ

nhàngtrôi

nổi,

đột

nhiên

lững

lờ

rơi vào

lòng,

chậm

rãi

tan

thành

nước,

ngấm vào sâu

trong

trái

tim: “Ai bảo

anh không

muốn đi ăn

cùng

tôi.”

Cậu dừng

lại

một

chút,

như

thật

như giả,

nở

nụ

cười

chân

thành,

“Tôi

lớn

thế

này

rồi,

chưa

từng ăn

cơm ở

nhà

hàng

tình

nhân đâu.”

Vẻ mặt Sầm

Qua

hơi ngớ ra, rất

nhanh khôi phục như

thường, anh cười nhạo: “Bạn trai cũ của

cậu

chưa

từng

dẫn cậu đi

ăn ở

nhà

hàng

tình

nhân?”

“Không

có.” Giang Bạch Lộ

lắc

lắc đầu,

làm

như không

làm sao được,

cũng

có vẻ

như

cam

chịu số phận bất

hạnh,

khẽ khàng

thở dài,

“Dù sao

anh ấy

nghèo

mà.”

Nét mặt người đàn ông tỏ

ra kì

lạ mà phức tạp

nhìn

cậu.

Dưới

cái

nhìn

chăm

chú

của

anh,

khóe

môi Giang Bạch Lộ

hơi

cong

lên,

đôi

mắt khẽ

nhếch,

giơtay

lên

thú

nhận,

thành

thật

mở

miệng: “Được

rồi,

tôi

nói đùa

thôi.

Lương Hiết

là đối

tượng

hẹnhò ba

tôi

tìm

cho

tôi,

nhà

hàng gặp

mặt

là do

cậu ấy

chọn.”

Cậu

nói xong sự

thật,

đã

thấy sắc

mặt Sầm Qua

càng

thêm âm u ảm đạm,

anh

cực kỳ bất

mãnnheo

mắt,

“Giang Bạch Lộ,

trong

mười

câu

nói

của

cậu

thì



mấy

câu

nói

thật?”

Giang Bạch Lộ

ngơ

ngẩn,

“Anh…”

Miệng

cậu

khẽ hé mở,

khó

khăn

lắm mới bật ra

một từ đã

bị Sầm Qua

mất

kiên

nhẫn

cắt ngang,

âm điệu nặng nề, thậm chí mơ

hồ có

chút

nghiến răng nghiến

lợi:

“Mẹ nó lần

đầu

tiên

cậu gặp đối tượng tương lai, cậu ta

đã gọi tên cúng cơm

của

cậu?”

Giang

Bạch

Lộ:

“…”

Cậu giải

thích: “Điểu

ngốc không phải

tên

cúng

cơm

của

tôi.”

Sầm Qua cười nhạt, ánh mắt nhìn vào

cậu

giống

như

đang

nhìn

một người

chết

đuối

giãy

dụa trong

nước,

“Trên điểu dưới y[1], không phải tên cúng cơm của

cậu

thì là cái

gì?”

Giang

Bạch

Lộ:

“…”

Cậu không

tiếp

tục

cãi

cọ,

chỉ

ngồi xổm xuống xoa

nắn

chó bự âm

thầm

lặng

lẽ

nằm sấp bênchân

cậu



nhìn bốn phía,

sau đó

cậu

ngẩng

mặt

lên,

đôi

ngươi đen

láy không

chớp

nhìn

chằmchằm vào Sầm Qua,

bất

ngờ

hỏi: “Anh biết

tên

cúng

cơm

của

tôi?”

Sầm Qua liếc nhìn cậu một

cái,

không có

biểu

cảm thừa thãi nào, “Sao hả? Tôi không thể biết?”

Giống

như

đắn đo suy

nghĩ

cách

dùng từ,

Giang

Bạch

Lộ chậm rãi mở

miệng, “Tôi chỉ tò

mò, làm sao anh

biết

được?”

Một chút giật thột lướt qua con ngươi Sầm Qua, nhưng nhanh chóng

rơi vào sâu trong đôi mắt

màu

hổ phách của anh. Khuôn mặt của người đàn ông

không biến đổi, lời

ít ý

nhiều nói: “Nghe Tống Đường nói.”

Giang Bạch Lộ giơ

tay

chống

cằm,

nở

nụ

cười,

“Trí

nhớ không

tệ.”

Trả lời cậu chính là

một

bàn tay lớn rơi

vào

phía

sau cổ áo

của cậu, cùng với một lực

kéo

nhấc

cậu lên, khiến

cậu phải thả tay ôm

cổ chó bự

ra mà

đứng

dậy.

Sầm Qua nhấc người đến trước mặt mình, bụng đầy bất mãn

nhắc

nhở

cậu:

“Đừng

tưởng cậu

lảng

sang

chuyện khác là

có thể xóa bỏ

món nợ tối

nay.”

Giang

Bạch

Lộ nhìn thẳng

vào con ngươi màu hổ

phách tràn đầy

lạnh

lùng

của

Sầm Qua, hỏi: “Món nợ nào?”

Hỏi xong câu đó, cậu

rũ mi mắt

suy

nghĩ

một chút:

“Nếu ý anh

là chuyện

tôi

đi gặp mặt

người khác vào

đêm

nay...”

Cậu

mím

môi,

con

ngươi sạch sẽ

như

một

hồ

nước

cạn

trong veo phẳng

lặng.

Thành khẩn

mà vô

tội,

hồn

nhiên

ngây

ngô,

càng không

nhắc

tới

toan

tính,

“Trong khoảng

thời gian

này,

tôi

chỉ

là phải

trở

thành bạn giường duy

nhất

của

anh,

không

ngủ

cùng

người khác

là được.

Giống

như

lờianh

nói,

chúng

ta không

có quan

hệ yêu đương,

chuyện

tối

nay không

thể

tính vào

thỏa

thuận bằng

miệng

của

chúng

ta.”

Giang

Bạch

Lộ nói xong những lời này, cậu chợt nhớ

lại,

khi

còn học cấp ba,

có lần cậu được chọn vào

đội

hùng

biện

của nhà trường,

đại

diện trường học

tham

gia

cuộc

thi biện luận của thanh thiếu

niên

phạm

vi toàn quốc. Khi ấy

cậu

đứng

trên

sân khấu thi đấu, mở

miệng ra

thì một nửa là

nói có sách, mách có

chứng, một nửa

là bịa đặt, lưu loát nói

tràng giang đại hải

khiến cho

đối

thủ đội bạn chết lặng người không thể nói nên

lời.

Ngày

hôm nay, nhiều

năm sau đó, cậu

đứng

ở ven con

đường tấp

nập,

nhìn

khuôn mặt

dần

dần đóng băng của người đàn ông điển trai, nhưng không

có niềm vui và

sự nhiệt tình dâng lên trong lòng như khi đứng trên khán đài

biện

luận

năm

xưa,

chỉ có thể

tùy

mặt gửi lời, đầu óc

phát

sốt.

Giống

như

kết quả của nhiều lần chung sống và

thăm

dò,

rút cuộc đành phải đẩy toàn bộ

chồng chip[2]

chất

đống

cao cao để

vực

dậy lợi thế trong ván đánh cuối cùng ở sòng bạc. Mà cậu

giống như

dân

chơi

bài được ăn cả

ngã về không, nhắm tịt hai mắt

mạnh

tay

đọ sức, cố

gắng

tiếp

thêm

lửa

vào đống củi gỗ. Cậu

toàn

toàn

không biết mình có

thể chờ đợi được điều gì,

có thể là

ngọn

lửa

hừng

hực đột ngột bùng phát lên, hoặc chỉ là

đốm lửa vụt tắt

không thể

đốt

cháy

đống

củi khô.

Khuôn

mặt

của Giang

Bạch

Lộ bình tĩnh và

dịu

dàng,

đôi

mắt đen tỏa sáng, như thể

không nhìn thấy đường nhìn lạnh lẽo và

sắc bén của người đàn ông, “Hơn nữa, không thể ngủ

với

người

khác

là yêu cầu đơn

phương của anh. Tôi

thích anh, nên

mới

có thể tuân theo yêu

cầu

của anh. Nếu như tôi

không hề

thích

anh

thì thỏa thuận

bằng

miệng

đó không

có nghĩa lý gì

hết.”

Hết chương 33

Chú thích:

[1] Trên điểu dưới y:

chữ Niểu (袅)

tên

cúng

cơm

của Giang Bạch Lộ,

được

tạo

thành

từ

chữ Điểu (鸟) ở

trên và

chữ Y (衣) viết ở dưới.

[2] Chip (Casino

chips) (còn gọi

là Casino

tokens,

chips,

checks,

hoặc

cheques

trong Tiếng Anh)

làmột dụng

cụ đánh bạc sử dụng

trong

các sòng bài,

thường được sử dụng

trong

các sòng bạc đểchơi

trò

chơi

may

rủi

như poker,

blackjack,

roulette,…





hình dáng

tương

tự

như đồng

tiềnnhưng dày

hơn dùng để đặt

cược

thay

cho việc đặt

cược

trực

tiếp

tiền

hoặc đá quý vì

các

lý doan

ninh.