🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sầm Qua đi
Châu
Âu công tác một tuần. Sầm Hỉ
lên Wechat
liên
tục
dây dưa dai dẳng, năn nỉ
anh giúp cậu mua một
đôi
giày
thể thao phiên
bản giới hạn có
chữ
ký của một
ngôi
sao
bóng
rổ nào đó,
Sầm
Qua thiếu
kiên
nhẫn
mà đồng ý.
Dòng bên
của Sầm gia
mở
rộng
ra khỏi gia
tộc
rất
nhiều,
trong số
những
người
anh em
họ,
chỉmình Sầm Hỉ
là được ba Sầm Qua yêu
thích
nhất.
Nhà Sầm Hỉ không ở
thủ đô Bắc Kinh,
năm kiacậu
lên Bắc Kinh
học đại
học,
thỉnh
thoảng ba Sầm Qua sẽ
cho
người đón Sầm Hỉ đến
nhà
chơi.
Ngôi
nhà
của gia đình
họ Sầm vô
cùng
rộng
rãi
tráng
lệ,
ngoại
trừ phòng
riêng
của Sầm Qua
là Sầm Hỉ không
có gan bước vào,
phòng đọc sách
của ba Sầm
cậu
cũng đã
lén
lẻn vào,
tiện
thểcòn
nhìn
thấy
một số
tài
liệu ảnh
chụp
mà
chủ
nhân
chưa kịp
cất vào
ngăn khóa kéo.
Sau đó, bị
bắt
gặp,
ba Sầm không chất vấn gì
cậu,
tránh
né Sầm Qua mà
gọi cậu vào phòng đọc sách, giọng điệu nghiêm
khắc
căn
dặn cậu chú ý mồm miệng,
không
được
nói
lung
tung.
Sầm Hỉ thành thật gật đầu, giơ
lòng
bàn
tay cao hơn đỉnh đầu
liên
tục
thề đã biết. Ba
Sầm
khẽ gật đầu, sau đó
xem như chưa từng có
chuyện gì
xảy
ra, vẫn đối xử
với Sầm Hỉ
giống như
cậu
con trai nhỏ tuổi.
Sầm Qua không quan tâm chuyện
Sầm Hỉ thấy gì
đó trong phòng
sách,
càng
không để
tâm thái độ ôn
hòa của ba
anh
với Sầm Hỉ. Đừng nói
là đề phòng vài năm
sau
Sầm Hỉ cướp đoạt đồ
vật của anh, ngay cả
toàn
bộ công việc của tập đoàn họ
Sầm năm xưa, đều là
ba Sầm Qua
vừa
đấm vừa xoa, nhất định phải dồn hết
cho
anh.
Sự tồn tại
của
Sầm Hỉ không tạo nên
bất
kì uy
hϊếp
nào
với anh. Mỗi khi thấy anh
miệng cậu
như
quét
mật,
cười
tít mắt gọi anh
vô cùng thân thiết
ngọt
ngào,
Sầm
Qua cũng ngầm thừa nhận sự hiện diện của
đối
phương.
Ngày
thứ ba
anh đến Paris,
vào bữa
tiệc
tối với đối
tác,
trợ
lý
của giám đốc
công
ty đối
tác
mangtheo đôi giày
chơi bóng
tới.
Vị giám đốc kia biết
rằng ông
chủ
tập đoàn
họ Sầm đích
thân đến đểtiến
hành đàm phán kinh doanh,
đặc biệt
chọn
một
nhân viên
người Pháp gốc Hoa
trong
côngty ông
ta đi
cùng.
Người
trợ
lý
trẻ
tuổi điển
trai,
da
trắng
chân dài,
đôi
ngươi đen
nhánh,
đuôi
mắt
hơi
nhếch
lên,không duyên không
cớ
có vài phần
rất giống Giang Bạch Lộ.
Sầm Qua vươn tay tiếp nhận, ánh mắt
lười
biếng nhìn người trợ lý của đối phương,
quét
qua
khuôn
mặt
và cổ
áo cậu ta, cuối cùng rơi
vào
tay áo sơ
mi bên ngoài cổ
tay
vừa nhỏ vừa trắng của cậu
ta rồi dừng lại khoảng vài giây.
Giám đốc
chú ý đến đường
nhìn
của Sầm Qua,
cười vang,
vỗ vai
trợ
lý bảo: “Còn không
rót
rượucho Sầm
tổng.”
Trợ lý đẹp
trai
trẻ
tuổi
hiểu
ý, cẩn thận săn
sóc
nhấc
chai
rượu
tiến
gần đến Sầm Qua. Sầm
Qua
bình
thản
dời tầm mắt khỏi cổ
tay cậu ta, nhưng một lát
sau
đó, anh lại không kìm được mà
liếc
nhìn.
Giám đốc
ngồi phía đối diện
trên bàn ăn,
thấy
tất
cả sự
thay đổi
của khuôn
mặt Sầm Qua,
bỗngchốc
lộ
ra
một
nụ
cười
hiểu
rõ và
tiềm ẩn.
Khoảng
hai
hay ba giờ sau đó,
Sầm Qua
trở
lại
căn phòng khách sạn do
công
ty đối phương sắp xếp vài
ngày
trước,
thấy
cậu
trợ
lý
người Pháp gốc Hoa đang
ngồi xổm
trên
tấm
thảm xa xỉ
cạnh giường
anh.
Bước
chân Sầm Qua
hơi
ngừng
lại,
anh không
hề xách
cổ áo đối phương
lên và
ném
ra
ngoàinhư
ngày
thường,
ngược
lại,
anh
từ
tốn
cầm
cốc
nước
lên,
uống
một
ngụm.
Sau đó
anh đi đếntrước
mặt
cậu
trợ
lý kia
mà
ngồi xổm xuống,
giọng điệu
thờ ơ dùng
tiếng Anh
hỏi: “Ai bảo
cậu đến đây?”
Trợ lý ngẩng đầu trả
lời:
“Sếp
tôi.”
“Cậu
nghe
lời
thật đấy.” Sầm Qua
cười
hừ
một
tiếng,
rũ
mắt xuống quét qua
cổ
tay khoát
lênmép giường
của
cậu
ta,
nhìn
rất
chuyên
chú.
Theo
đường
nhìn
của
anh,
trợ lý nhìn qua
năm
ngón
tay mở ra
trên
ga trải giường
màu tím xanh. Ngón tay thon dài mảnh mai
lõm
xuống
ga trải giường
tối
màu mềm mại giống như viên ngọc trắng nửa bọc
nửa
hở trong tơ lụa
tím
than.
Trợ lý không hề
hoảng sợ,
“Sầm
tổng
thích tay
em?”
Sầm Qua nghe xong nhíu mày, lạnh lùng đứng dậy đuổi người, “Cho cậu năm giây, cút khỏi phòng tôi. Nếu không, hợp tác của
tôi
và quý công ty
sẽ không thể tiếp tục.”
Trợ lý ngẩn người, một chút lúng túng và
xấu
hổ lóe trên trong đáy mắt. Cậu
ta đứng dậy cúi đầu
bước
ra ngoài.
Sầm Qua chẳng thèm ngẩng
đầu lên. Anh ngồi lên giường,
bình
thản
nhìn
chằm
chằm
vào hộp giày đựng đôi giày thể
thao
phiên bản
giới
hạn
có chữ ký
của ngôi sao nổi tiếng khoảng
hai giây,
ngón
tay lướt qua giao diện hộp thoại Wechat
của Giang
Bạch
Lộ trên màn hình điện thoại di
động. Sau
đó anh đặt điện thoại di
động
xuống, đứng dậy đi
đến mở cửa
tủ quần áo, giơ tay
chuẩn bị
lấy áo ngủ
thì
động
tác bất chợt khựng lại giữa không trung.
Giây
tiếp
theo,
anh buông
tay xoay
người
ra khỏi phòng
ngủ,
nhanh
chóng xuyên qua phòng khách
mở
cửa,
giọng điệu không
tốt
lắm gọi
chàng
trai
trẻ
tuổi
chưa đi xa
lại,
nhíu
mày
trầm giọng
hỏi: “Cậu
mua đôi khuy
măng sét
trên
cổ
tay áo
cậu ở đâu vậy?”
Hết chương 31Khuy măng sét: